
người con gái Jessica đó rời xa mình.
Sau đó, Justin Nguyễn lại hay tin thằng con trời đánh của ông vì cô ta mà bị bọn Một Mắt đánh đến mức nhập viện, và hơn cả là quá khứ tối tăm của Phương Nhã càng khiến ông
căm ghét cô hơn, đến mức đã có suy nghĩ rằng: cho dù Kevin có hận người
cha này như thế nào cũng quyết không để cô ta đến gần con trai của ông
nữa.
Thế nhưng Justin Nguyễn lại không hề nghĩ rằng,
sự ra đi đột ngột của Phương Nhã lại khiến Kevin đau khổ đến như vậy, có thể sẵn sàng đem tính mạng của mình ra đặt cược.
Trong khoảnh khắc đó, ông hiểu, người con gái này tốt nhất là không nên động tới!
Đó là khi ông không nghĩ đến việc “ đặt cược tính mạng” mà con trai ông nói lại nghiêm trọng đến mức này!
Justin Nguyễn thật sự rất giận, và ông đã khóc khi nghe hung tin: con trai ông mang tội danh giết người!
Đứa con trai này, quả rất ngu ngốc!
Năm năm rồi, bao nhiêu tin đồn cũng dần phai theo năm tháng, mọi người
lúc này không ai nghĩ rằng anh giết người nữa, họ chỉ quan tâm mỗi việc
ông trùm khét tiếng Một Mắt đã không còn trên đời, và người dân cũng
không còn bị sự tồn tại của ông ta làm ảnh hưởng.
Dần
dần, họ cho rằng, anh chính là người hùng trong mắt của nhân dân, vì đã
giúp họ tiêu diệt được một tên đại ác bá của xã hội.
Có lẽ vì thế, khách sạn Red không những được khôi phục lại mọi thứ, mà
dường như còn theo đà phát triển hơn thế nữa. Tiếng tăm khách sạn được
lan rộng, ngay cả sự hiện diện của Phương Nhã cũng được thừa nhận rằng:
cô chính là người con dâu duy nhất của tập đoàn khách sạn Red.
Năm năm trôi qua, cái gì cũng đã thay đổi cả rồi. Bé Hạo do một tay cô và Justin chăm sóc cũng đã được tám tuổi, rất kháu khỉnh và khỏe mạnh,
lúc nào cũng tươi cười gọi cô là “ má nuôi”!
Và người
con gái có người cha vào tù mà Cẩm Tú đã dặn cô phải chăm sóc, cô gái đó cũng đã khỏe mạnh lại sau cuộc cấy ghép thận thành công.
Cô bé ấy bị bệnh nặng, nằm trên giường bệnh suốt ba năm, chỉ có thể hô
hấp qua những thiết bị của bệnh viện. Để có thể được như người bình
thường, cô cần phải có một người tốt bụng nào đó hiến thận cho mình.
Nhưng ba năm trôi qua, chẳng có ai đủ lòng tốt để hiến thận của mình cho một người xa lạ cả.
Cẩm Tú lợi dụng điều đó, để ép người cha của cô bé kia đem số thuốc ma
túy vào trong trại cai nghiện, để dồn ép cha của Phương Nhã sốc thuốc mà chết chỉ bởi vì uống thuốc quá liều.
Sau chuyện này,
người cha tội nghiệp đó cũng bị bắt vào tù. Chỉ để lại đứa con gái nằm
bệnh trên giường, mê man không hay biết gì cho Cẩm Tú săn sóc.
Năm đó, Cẩm Tú chỉ muốn dùng hai cha con tội nghiệp đó để làm bàn cờ
cho việc độc ác của mình, hoàn toàn không một chút thương cảm cho cô gái bệnh thận đó.
Chỉ đến khi giây phút ngồi trong song
sắt nha tù, cô ta mới khóc lóc van xin Phương Nhã một ân huệ. Đó là chăm sóc cô gái đó và bé Hạo một cách chu đáo.
Bé Hạo rất
đáng yêu và biết nghe lời. Còn cô bé đó cũng đã được một thanh niên
người Việt Kiều đồng ý hiến tặng quả thận của mình cho cô bé.
Những chuyện Cẩm Tú không thể làm, cô đều đã làm cho cô ấy tất cả rồi.
Chỉ riêng chuyện của chính mình, cô vẫn không thể giải quyết được.
“ Phương Nhã! Đã năm năm rồi hai người chưa từng gặp nhau. Chẳng lẽ cô muốn như thế này mãi sao?”
Cẩm Tú nhìn cô thất thần mà không khỏi lo lắng, bàn tay vô thức nắm chặt điện thoại hơn
“ Tôi biết, cô đợi Kevin đã năm năm nhưng lại không cách nào đối diện
với anh ấy. Cô ray rứt, và luôn tự trách chính mình đã khiến anh ấy ra
nông nỗi này, có đúng không?” – Nói đến đây, không hiểu sao nước mắt Cẩm Tú lại rơi xuống – “ Mọi chuyện không phải lỗi do cô, cô đừng tự trách
mình nữa. Hai người thật sự rất yêu nhau, tôi hoàn toàn không muốn
Jessica và Kevin phải chịu nỗi đau như tình yêu của tôi dành cho Quốc
Thịnh!”
Mỗi lần nhắc đến người con trai đó, tim cô nghẹn ngào, cảm giác mất đi người mình yêu vô cùng khó chịu:
“ Tôi đã mất đi người tôi yêu, nên tôi không muốn cô cũng như tôi.
Trương Cẩm Tú này, thật lòng mong Phương Nhã có được hạnh phúc!”
Đến khi cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, cũng là lúc đôi môi của Phương Nhã chợt cong thành một nụ cười mãn nguyện.
Phải rồi, cuộc đời này, cô còn mong gì hơn!
***** ♥ *****
spinner.gif
Một ngày sau ...
Bên mộ Quốc Thịnh, Phương Nhã đặt bó hoa cúc ngay trước mộ di ảnh, hai hàng nước mắt chầm chậm tuôn rơi.
Gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, vẫn là một nụ cười rất tươi. Năm năm rồi, anh ở nơi đó có thanh thản không?
Cô cúi người xuống, dùng tay quét những hạt bụi vương trên tấm ảnh, nụ
cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi. Thời gian trôi đi, bầu trời chuyển
sang tím đỏ, cô vẫn say mê kể với anh những kỷ niệm của quá khứ như một
thói đời bình lặng, và kể những chuyện cô đang trải qua như một thói
quen. Tất cả, mọi thứ dường như vẫn không thể n