
>Điều anh lo sợ, chính là Mai Phương Nhã vì quá đau lòng, sẽ làm nên những điều dại dột!
Gục ngã!
Trương Cẩm Tú, vốn không phải là con ruột của nhà
doanh nghiệp tỉ phú hào Một Mắt, mà chỉ là con hờ của bà Triệu Ánh và
tình nhân! Sự việc rốt cuộc là như thế nào? Cô thiên kiêm tiểu thư giàu
có xinh đẹp kia sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi giới xã hội, hay tiếp tục làm con hờ của người cha bất đắc dĩ?
Tỉ phú hào Một Mắt bị cắm sừng ?
Chuyện động trời ngày lễ đính hôn, Một Mắt bất ngờ khi phát hiện vợ
mình ngoại tình, và đứa con lại không phải của mình? Có phải sự thật?
Hàng loạt những tiêu đề khác nhau lần lượt tung lên các bìa mặt báo,
kèm theo là những bức ảnh được xem là cơn hot nhất gần đây - Một Mắt
thẳng tay tát cô thiên kim đỏng đảnh Trương Cẩm Tú giữa chốn đông người. Đa phần, những nội dung trong tờ báo đều chỉ trích hai mẹ con cô, nhưng người ta có thể thấy, người hứng mũi chịu sào nhiều nhất chính là Một
Mắt.
Vò nát tờ báo trên tay, Cẩm Tú điên tiết gào lên, chưa bao giờ cô chịu sự sỉ nhục như vậy, oan ức như vậy. Rõ ràng đã có người rắp tâm hại cô, nhưng người đó là ai? Có hận thù với cô chứ???? Bây giờ hại cô sống dở chết dở, có nhà mà không được về, còn bị gánh tội danh con
hoang. Hơn thế nữa một công chúa kiều diễm luôn được chìu chuộng hết
mực, không ai dám động đến vậy mà lại bị chính cha ruột của mình đánh
đập giữa bàn dân thiên hạ, bây giờ ai ai cũng biết chuyện này, hơn nữa
lại còn khinh khi cô bần hàn, cóc ghẻ mà đòi làm thiên nga!!!
Đôi mắt đục ngầu, cả người nổi gân xanh vì kích động quá độ. Chỉ cần
biết được kẻ đã hại cô, nhất quyết người đó không được sống yên!!!!
Ba ngày trôi qua, kể từ khi không còn là con rượu của lão Một Mắt, hai
mẹ con Cẩm Tú đã phải nương nhờ nhà của Đình Phong – tình nhân của Triệu Ánh. Thật ra, đôi tình nhân lén lút này, đã yêu nhau trước khi Triệu
Ánh kết hôn với Một Mắt. Vốn dĩ cuộc hôn nhân của ba mẹ cô không dựa
trên cơ sở của tình yêu, chỉ do hoàn cảnh ép buộc, gia đình Triệu Ánh
buộc phải gả cho Một Mắt làm vợ. Thế nhưng, chung sống ngần ấy năm,
chẳng bao giờ mẹ cô thật sự yêu người cha ruột của mình, luôn ngấm ngầm
lén lút quan hệ với người yêu muôn thuở - Đình Phong!
Cô và mẹ
mình không ngờ, chuyện tình lén lút đó đã được giấu nhẹm kỹ càng suốt
bao nhiêu năm qua, nhưng giờ lại bị phanh phui vạch trần khắp mọi người
trong thiên hạ đều biết. Bây giờ mọi chuyện đã vỡ lẽ, hai mẹ con cô đành trốn nhui trốn nhủi trong căn nhà rộng lớn của Đình Phong. Thật ra, ông ta là một doanh nhân thành đạt, cũng có chút tiếng tăm trên thị trường, nên hai mẹ con không cần phải lo lắng về chỗ ăn ở, chỉ nhục nhã ở chỗ,
chuyện thị phi luôn được đồn ra xa tới ngàn dặm.
Đứng trước
những lời xì xào bàn tán của hàng xóm xung quanh nhà Đình Phong, nghiến
răng chịu nhịn nhục những ánh mắt soi mói khinh thường của họ, Cẩm Tú đã thề rằng, có chết cũng phải tìm cho ra kẻ đã hại hai mẹ con cô thê thảm như thế này.
Quay sang nhìn mẹ mình, dù đang là nạn nhân của
những lời nói độc địa bên ngoài, bà vẫn cười tươi thong thả ngồi uống
trà cùng với Đình Phong. Bất giác, cô cảm thấy thật ngưỡng mộ tình yêu
sắc son lâu bền của mẹ cô bao nhiêu năm qua. Cho dù có bị mọi người trên thế gian này hiểu lầm, bị chỉ trích, người đàn bà con gái luôn chỉ mong có một người đàn ông bên cạnh, tin tưởng, yêu thương mình, thế là đủ!
Tức thì, Cẩm Tú lao nhanh như tên bắn, chạy ra ngoài, tìm kiếm Quốc
Thịnh như người điên. Đã mấy ngày rồi, từ khi cuộc đính hôn bị hủy bỏ,
bản thân cô và mẹ mình còn lo không xong cho bản thân, vốn không có thời gian để ý đến Quốc Thịnh. Và rồi anh như bốc hơi khỏi cõi đời này vậy,
cô gọi điện anh không bắt máy, nhắn tin lại không trả lời. Ngay cả nhà
của anh cô cũng đã đến không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ đáp lại
cho cô một tin tức: Quốc Thịnh đã bỏ nhà ra đi!
Cô nhớ anh, nhớ anh sắp phát điên. Chẳng lẽ tình yêu anh dành cho cô đã hết rồi sao,
không còn gì nữa thật sao? Trái tim Quốc Thịnh giờ không còn chỗ cho cô
nữa, chỉ ngự trị một bóng hình của Phương Nhã mà thôi. Nghĩ đến đây,
lòng Cẩm Tú cồn cào, đau thắt như bị ai đó bóp nghẹn.
Đi được
một quãng đường khá xa, dưới ánh nắng chói chang của thời tiết khắc
nghiệt, Cẩm Tú bỗng hoa mắt, bước chân đi xiêu vẹo, đầu óc quay cuồng
tiến tới một sạp báo nhỏ.
Trong ý thức mơ hồ, cô thoáng nghe
được lời xì xào bàn tán khiếm nhã dành cho mình, nội dung chẳng khác nào như những tờ báo độc địa kia nói, nào là con riêng của vợ, nào là tiểu
thư đỏng đảnh không coi ai ra gì lại có ngày hôm nay! Tất cả đều như mũi tên căm thẳng lên người cô, chọc vào trái tim đang tổn thương của cô,
bắt cô nhận hết mọi tội danh đó. Uất ức, phẫn nộ, cô hét lên, trừng mắt
nhìn họ, tay chân huơ liên tục trên không trung:
“ Nhìn cái gì? Tôi không phải là con hoang, có nghe chưa? Nghe không hả? Cút đi, cút
hết cho tôi… đồ điên!!! Các người là lũ điên khùng, tin tờ báo này làm
gì chứ??? Tôi bị oan, bị oan!!