
!! Huhu!”
Cơn uất ức trong lồng
ngực bỗng chốc tuôn ra xối xả, tràn ra theo dòng nước mắt. Tủi nhục,
phẫn uất, đau khổ … cô nhào ra đường, lao nhanh vào một con hẻm gần đó,
khóc tức tưởi, khuôn ngực phập phồng trong cơn kích động.
Cô chạy mãi, chạy mãi. Đến khi cả thân người mồ hôi nhễ nhại, tứ chi
bủn rủn, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn, cô mới dừng lại.
Đứng khóc ngon lành một hồi lâu, Cẩm Tú mới nhận ra con hẻm mình đang đứng
vô cùng lạ lẫm, trời cũng đã tối dần, cô bắt đầu sợ hãi. Định bụng sẽ
rời khỏi nơi này thật nhanh, thì lại nghe tiếng cười khúc khích của một
lũ bợm nhậu, từ đâu tiến tới gần Cẩm Tú, buông lời giễu cợt:
“
Hây cô em, đi đâu mà lạc vào đây??? Ơ, khóc à? Bị anh nào cho leo cây
rồi phải không? Đi chơi với tụi anh, đảm bảo sẽ vui vẻ lắm đấy!” – Một
tên trong bốn thằng bu xung quanh Cẩm Tú, bẹo má sờ vai cô, khiến cô nổi hết cả da gà.
“ Bỏ bàn tay gớm ghiếc của tụi bây ra, kinh tởm quá!”
Bốn tên bợm nhậu nghe thế liền nóng mặt, một tên gằng giọng nói:
“ Này cô em, đừng nghĩ cô em đẹp thì ngon nhé! Chảnh với tụi này à? Có tin tụi này xực cho cô em biết mùi đời không hả?”
“ Tụi bây dám động vào tao à? Có biết tao là ai không? Trương Cẩm Tú,
con gái của tỉ phú hào, trùm xã hội đen ngầm Một Mắt đó! Tụi bây liệu
hồn!” - Cẩm Tú vùng tay, cố thoát khỏi vòng kiềm *** của bốn tên lạ mặt
bu xung quanh.
“Ái chà, tưởng là ai hóa ra là con hờ Trương Cẩm Tú! Đã trở thành người bình dân rồi mà còn hống hách thế à? Để bọn anh
dạy bảo lại cho đàng hoàng nhé!!!! Tụi bây!”
Một tên tướng tá
đô con vạm vỡ, trông có vẻ như thủ lĩnh đầu đàn của bọn, hất hàm ra lệnh đồng bọn, hai tay giữ chặt Cẩm Tú không cho cô chạy, ngay cả bọn kia
cũng nhào đến đè cô ra, xé toạc áo quần. Trong phút chốc, bốn tên thay
phiên nhau cưỡng hiếp cô gái, mặc cho cô giãy giụa, chống chọi với bọn
côn đồ tới sức lực cạn kiệt, chỉ thốt ra được vài câu yếu ớt;
“ Không, tr.. á..n..h xa tao r..a!!!! Bọn đê tiện, khốn n.ạ.n, ưm …..Cứu … tôi …!!!!!”
Cẩm Tú trong lúc giãy giụa, cự tuyệt bèn dùng hết sức lực của mình,
dùng móng tay cào cấu một tên trong đám đang sờ soạng khắp thân thể cô.
Những tên còn lại trông thấy Cẩm Tú chống cự quyết liệt như thế, bèn tức giận tát cô một cái, rồi hai tên giữ chặt tay, một tên giữ chặt chân,
và tên đầu đàn thì nhào đến đè cô ra cưỡng bức.
Đến lúc này,
Cẩm Tú đã hoàn toàn hết khả năng chống cự, sức lực càng lúc yếu ớt, tay
chân bùn rủn, bàn tay to bè nhớp nháp của bọn bợm nhậu lần mò đến nơi
nào trên cơ thể cô, nơi đó liền trở nên lạnh ngắt, da gà da ốc nổi lên,
Cẩm Tú khóc tức tưởi, cắn môi chịu trận những trận những cú đánh tới tấp khi cô chống cự, và cơn đau điếng khi bọn chúng vùi dập cô suốt hai
tiếng đồng hồ.
Trời chập tối, Cẩm Tú xiêu vẹo bước đi trong nỗi đau vừa bị hành xác,
cười như điên dại, hai tay ôm chéo ngực, che những vết bầm trên người và phần da lồ lộ trong bộ quần áo rách rưới. Đôi mắt vô hồn nhìn mọi thứ
xung quanh như vật thể lạ, hễ có bất cứ ai đi ngang đụng phải cô đều
khiến cô giật mình hét lên, chân tay run lẩy bẩy. Đi được một hồi lại đi đến nhà Phương Nhã. Nhưng đến lúc này, trong tâm trạng bấn loạn tinh
thần, Cẩm Tú vẫn không hay biết mình đang đứng ở đâu, cứ mãi cười điên
dại, chảy nước mắt liên tục, mắt vô định nhìn khắp xung quanh như người
điên.
“Ô, ai đây! sao lại có nhã hứng đến nhà của tôi thế hả? Hay là cô muốn hành hạ tôi đến mức nào nữa???”
Giọng sắc lạnh vang lên đằng sau như khiến Cẩm Tú sực tỉnh, thái độ
cười khóc cũng nín hẳn, khựng vài giây, Cẩm Tú nghiến răng quay phắt
người lại, mắt sắc như dao sẵn sàng hướng thẳng tới chủ nhân của giọng
nói.
“ Mày …”
“ Sao hả? Chẳng lẽ không còn là con của
Một Mắt thì lập tức trở thành ăn mày hay sao hả? Ăn mặc rách rưới thế
này, lại còn bật cười điên dại trước nhà tôi … không phải là không thể
chấp nhận nổi sự thật này chứ???”
“ Con hồ ly tinh như mày, câm miệng!!!!” - Cẩm Tú vừa hét lên, đã vội khựng lại, ngó nghiêng xung
quanh. Thì ra vì do quá sốc, bước chân đã đi đến nhà của tình địch từ
khi nào.
Cú sốc ban nãy vẫn chưa hết, môi còn run lập cập, thế
nhưng khi đối mặt với Phương Nhã, cô đã có thể trở lại là một Cẩm Tú của ngày nào, ra sức chiến đấu quyết liệt với kẻ được coi là tình địch lớn
nhất đời mình:
“ Mai Phương Nhã! Là mày phải không? Là mày đã
hại tao ra nông nỗi này, có đúng không??? Trên thế gian này, kẻ thù
không đội trời chung của mày chính là tao. Vì tao đã cướp người yêu của
mày, hủy hoại nhan sắc mày, khiến ba m.ẹ mày bỏ mày đi trốn nợ, nên mày
mới căm thù tao, mới hại tao ra nông nỗi này có phải không????”
“ Nói đúng lắm, là tôi đã hại cô đấy. Là chính cô đã khiến tôi lựa chọn con đường này, và kết quả của cô hiện nay chính là quả báo mà cô phải
chịu. Chuyện ác của cô, có trả hết đời cho tôi cũng không thể trả
nổi!!!! Là tôi muốn cô phải thân tàn ma dại, đau khổ hơn tôi gấp trăm
lần, muốn cô