
ng mặt đã ướt đẫm những
giọt nước mắt, có muốn ngăn lại cũng không thể được.
" Em đã
từng nói với anh, dù cho quá khứ của em như thế nào. Thì hiện tại người
em yêu là anh, tuyệt đối sẽ không rời xa anh. Nhưng ..."
Tôi dựa lưng vào tường, đôi mắt đẫm lệ nhìn lên trần nhà, nói tiếp:
" Em rất hối hận, khi ngày xưa đã hứa với anh một điều vọng tưởng. Anh
biết không, Jessica yêu anh ... là thật. Nhưng khi ký ức ngày xưa đã trở lại, thì em đã không còn là Jessica mà anh yêu nữa.Em là Mai Phương
Nhã, một cô gái hoàn toàn xa lạ không thể yêu anh!"
Ánh mắt sầu thảm, tim quặn lên hệt như bị ai đó cào xé:
" Kevin, anh đã hiểu rồi đó. Em là Phương Nhã, không phải là cô gái
ngây thơ không biết gì như ở Hàn Quốc nữa. Em thật sự cám ơn anh đã ban
cho em một thân phận, một gương mặt và một cuộc sống mới. Hai năm qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà em có được, không lo âu, không đau
khổ. Thế nhưng, đi rong chơi đến đâu cũng phải có ngày trở về nhà. Em có cuộc sống riêng của mình, không thể mãi ở bên anh. Huống gì, em còn có
... một người em yêu!"
Nói đến đây, giọng tôi trở nên đứt
quãng. Những câu tiếp theo đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, không thể
thốt ra khỏi miệng được nữa. Bất chợt, tôi không nén được việc giễu bản
thân vì cứ mãi nói chuyện một mình, dù biết rằng anh sẽ không nghe được
những gì tôi nói.
Tôi cúi thấp đầu, nhìn những ngón chân của
mình qua đôi mắt ướt nhòe, đột nhiên cảm thấy tủi thân và cô đơn kinh
khủng. Trên thế giới này, ngay cả người tôi yêu nhất cũng chưa chắc hiểu được trái tim tôi thật sự muốn gì.
Cảm giác an toàn từ lâu tôi đánh mất, đến khi nào mới tìm lại được?
Rầm!!!
Cánh cửa phòng anh đột ngột bật tung, đập vào bức tường thật mạnh khiến tôi giật nảy mình ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ngay ánh mắt nảy lửa của
anh, trầm uất nhưng lại vô cùng giận dữ, không nói không rằng nắm lấy
tay tôi kéo vào phòng mình, sau đó đóng rầm cửa lại.
Lực kéo
của anh quá mạnh khiến tôi có phần hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra trên
trán, cả người nghiêng ngả vì không kịp thời giữ thăng bằng. Cuối cùng
anh cũng thả tôi ra, và xô tôi thật mạnh lên giường, nghiến răng rít
lên:
" Bây giờ cô giỏi rồi! Đã tìm được người yêu cũ nên sẵn
sàng vứt bỏ tôi, coi tôi là đồ phế thải, không thèm ngó ngàng tới, cũng
không muốn đến gần. Có phải không??? Jess ... à không, tôi nên gọi cô là Phương Nhã mới đúng."
Đôi mắt anh như bị sương mù bao phủ, nghiến răng bóp chặt cằm tôi đầy thô bạo, giọng khàn đặc:
" Vì cô mà tôi đã bất hòa với ba ruột của mình. Vì cô, tôi lần đầu tiên không thể phân biệt nổi việc công với việc tư, sẵn sàng chấp nhận ..."
Nói chưa hết câu, cả người anh liền cứng đờ, mắt nhắm lại như cố sức
khắc chế cảm xúc của mình. Bàn tay mạnh mẽ của anh cũng bắt đầu nới
lỏng, và nhanh chóng rời cằm tôi ra, lạnh lùng quay lưng đi, một hồi sau mới nói khẽ:
" Ra ngoài!"
Trái tim tôi như nát vụn khi nhìn thấy thái độ
quyết liệt của anh, thật lòng rất muốn khóc nhưng không tài nào nặn nổi
được một giọt nước mắt. Tại sao ban nãy đứng trước cửa phòng anh, tôi có thể khóc một cách ngon lành. Mà lúc này, lại không thể!?
" Em xin lỗi!"
Hai chân đau buốt đến tê dại, ngay lúc này tôi thật không thể nhấc chân đứng lên nổi nữa, chỉ có thể ngồi ì một chỗ, cúi thấp đầu xin lỗi anh.
" Xin lỗi sao?" - Anh lạnh lùng lên tiếng, ngoái đầu lại nhìn tôi với
vẻ châm biếm - " Tự động rời xa tôi, tránh né tôi và trở về với người
tình cũ, bây giờ lại nói xin lỗi? Cô coi tôi là cái gì?"
Hơi
lạnh bao trùm toàn thân,tôi ngước đôi mắt ráo hoảnh nhìn anh, bất chợt
đưa tay lên níu lấy vạt áo anh, nói như van xin, nhưng lại đầy dứt
khoát:
" Có thể nghe em nói một chút được không?"
Nhếch mép, anh cười khẩy như chế nhạo, nhưng lại không có ý định phản
bác lời tôi nói. Và rồi, tôi bắt đầu kể chuyện của mình, nói một hơi,
không hề dừng lại.
--------
Ngoài trời gió se lạnh,
tiếng chuông gió ngoài ban công ngân vang, mọi thứ trong phòng trở nên
im ắng đến khác thường. Không biết qua bao nhiêu lâu, sau khi tôi kể hết tất cả chuyện của mình ra, anh vẫn không thể nói được lời nào.
Đôi mắt anh ngây dại, một lúc sau như chịu không nổi đả kích, cả người
run lên bần bật, xoáy đôi mắt u ám như đêm đen, giơ một tay về phía tôi, những ngón tay anh ngày một gần hơn, rồi khẽ khàng chạm vào má tôi.
" Jessica!" - Giọng anh khàn đặc, đôi mắt vằn lên những tia đỏ, hơi thở nghèn nghẹn.
Tôi mím môi, đẩy tay anh ra và nhắm chặt mắt lại. Một lúc sau mới chầm
chậm mở mắt, nói bằng giọng dứt khoát, rành mạch từng câu chữ:
" Kevin, có thể anh đã nghe Một Mắt nói về em. Nhưng mọi thứ không chỉ
đơn giản như những gì ông ta nói đâu! Ông ta thật sự không biết, em đã
đánh đổi mẫu xét nghiệm ADN của con gái ông ta, khiến ông ta sẵn sàng
vứt bỏ đánh đập cả đứa con ruột của mình. Và để làm được điều đó, em .