
ình
giám đốc với cả bọn xã hội đen đầu gấu liệu có ổn không? Nếu như anh
thật sự biết được Phương Nhã hoàn toàn không phải là cô gái yếu đuối
ngây thơ như ở Hàn Quốc, thì anh vẫn có thể yêu cô ấy như bây giờ chứ?
Lại một lần nữa, Nhã Trúc không nhịn được liền liếc mắt nhìn Phương Nhã.
Nhưng Phương Nhã hoàn toàn không để ý đến biểu hiện của Nhã Trúc, trong đầu cô chỉ chứa duy nhất hình ảnh của Kevin, sắc mặt và thái độ lo lắng của anh ban nãy …
” Jessica!”
” Jessica!”
Giọng nói đầy kích động của anh khi gọi tên cô luôn không ngừng văng
vẳng bên tai, hệt như một đoạn băng bị đứt quãng, liên tục quay lại
không ngừng nghỉ. Cuối cùng, cô thẫn thờ nhìn vào đôi bàn tay của mình
toát đầy mồ hôi mới chợt phát hiện ra rằng bản thân… đang rất sợ!
Không biết bao lâu sau, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống chiếc áo trắng đã lem luốc vì bụi bẩn, cho đến giây phút này… cô vẫn không làm
gì được cho anh!
Mưa rơi tí tách xuống mặt đường, bắn những
giọt nước mưa lên cửa kính và tan thành những hạt bụi, cô lặng người
nhìn hình ảnh của chính mình qua ô cửa kính. Hai tay nhất thời buông
thõng, rồi lại nắm chặt như để khắc chế thứ tình cảm mãnh liệt đang dâng trào, thiêu đốt con người của chính mình.
Chiếc xe phóng trên mặt đường ướt đẫm nước mưa, mọi thứ bên ngoài dường như trắng xóa …
Không khí trong xe dường như có một luồng khí lạnh khiến cô bất giác
rùng mình, mắt vô thức nheo lại khi chợt trông thấy một đôi nam nữ cầm
dù cố gắng vật lộn với mưa gió. Không hiểu sao, cảm giác bất an trong cô ngày càng lớn dần, không cách nào khắc chế được.
Hai tay cô siết chặt lại, đôi môi run rẩy cuối cùng cũng cất thành câu, rõ ràng từng chữ:
” Dừng xe!”
” Hả?” - Tài xế nhà Kevin bỗng dưng lạc tay lái, run run quay đầu lại hỏi.
” Tôi bảo dừng xe!!!” - Cô nhoài cả người về phía trước, kích động hét lên – ” Mau dừng xe cho tôi!!”
Người đàn ông tóc đã lấm tấm những sợi màu bạc, kinh ngạc ngoái đầu lại, mắt mở to hệt như nhìn thấy sinh vật lạ:
” Nhưng cô à, bên ngoài trời đang mưa mà?”
Lời nói vừa thốt ra, người đàn ông kia cũng lập tức sững sờ vì nhận ra
được đôi mắt cô hoe đỏ, long lanh nhìn ông như cầu xin, bờ vai bé gầy
liên tục run rẩy như sắp khóc. Trong vài phút sau đó, chiếc xe hơi dừng
hẳn bên lề đường, cánh cửa xe bật mở, và cô lập tức lao đi giữa trời mưa tầm tã …
Mưa trút như thác lũ, những giọt nước như tát vào
mặt, đau rát mà vẫn không cách nào xoa dịu được nỗi lo lắng trong lòng
cô. Đôi chân cứ thế mà lao thật nhanh trên đường. Không hiểu là vì chạy
quá nhanh hay do sự sợ hãi đè nén mà tim cô càng đập mạnh, mỗi lúc một
nhanh.
Không biết mất bao nhiêu lâu, đôi chân cô mới dừng lại
ngay trước ngôi nhà cũ kĩ thô sơ, nơi mà mình vừa mới bị giam cầm cách
đây nửa tiếng trước đó. Đứng một hồi, cuối cùng cô mới nhân ra được sự
bức bối khó chịu trong lòng, ngực, bụng quặn lên hệt như bi ai đó cào
xé.
Hệt như, ngày anh gặp tai nạn bên Hàn Quốc. Lúc đó, trái tim cô cũng đau như vậy!
” Hự! Bốp!”
Phương Nhã nheo mắt, tim giật thót khi nghe được
âm thanh đánh đập vọng ra từ bên trong ngôi nhà. Tiếng ngày một rõ ràng
hơn, cú đấm chan chát như búa tạ liên tục vang ra, khiến tim cô như
ngừng đập, cả người như có ngọn lửa nóng đang cháy hừng hực theo từng
mạch huyết quản.
Hai mắt cô tối dần …
Sâu hút …
” Kevin!”
Giọng cô như vỡ ra, không nghĩ ngợi gì mà bật tung cánh cửa, kích động
lao thẳng vào bên trong, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghĩ
đến hình ảnh anh cả người đầy máu, chịu trận bởi những tên côn đồ xã hội đen hành hạ đánh đập. Vừa mở cánh cừa, cô đã dáo dác nhìn bốn bề trong
căn phòng rộng, và đập vào mắt cô lúc này là đôi mắt qúa đỗi ngạc nhiên
và giận dữ của anh:
” Kevin!!!!”
Phương Nhã thốt lên
đầy bất ngờ, mắt mở to nhìn anh trước mặt mình, nhưng thân thể anh còn
nguyên vẹn và đang ngồi yên trên ghế sofa, cả người không hề có dấu hiệu nào chứng minh rằng đã có cuộc xô xát đánh nhau gì cả. Cô chết trân
nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh một lượt, liền phát hiện ra rằng bên
kia vách tường, một người đàn ông cả người đầy máu me bị bọn chúng đánh
đến mặt mũi sưng vù không còn nhận được dạng nữa. Vừa trông thấy cô, bọn côn đồ cũng dừng hẳn việc làm, giương mắt đầy kinh ngạc nhìn cô như thể nhìn thấy một sinh vật lạ.
Cô chấn kinh đến mức không nói được lời nào, trong lòng bỗng thấy hoảng sợ vội lập tức thu lại ánh mắt.
Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm nhận được rằng không khí u ám trong ngôi nhà này ngày một tăng lên, đầy mùi vị của chết chóc …
” Cô quay lại đây làm gì?”
Kevin gầm lên như con sư tử bị chọc giận, lao đến gần và thô bạo chộp
lấy tay cô gặng hỏi, cái siết chặt tay đau điếng khiến cô phải nhăn mặt
sực tỉnh, mắt trân trân nhìn anh đầy ngạc nhiên. Từ ngày cô quen biết
Kevin, chưa bao giờ nhìn thấy anh giận dữ như thế, đôi