
ng, chuẩn bị giáng xuống một đòn lên người cô nữa thì tên còn lại lúc này mới
thốt lên, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ:
“ Này, khoan đã!”
Tên thứ hai sấn tới gần Cẩm Tú dò xét một lượt cả người cô, sau đó cười rú lên:
“ Hahaha, thì ra là con gái hờ của đại ca. Chả trách nhìn mặt quen như
thế. Sao hả, mày còn có gan đến nơi này làm loạn à??? Đây là nơi để thứ
rác rưởi như mày đến và đi dễ dàng vậy sao???”
Tên thứ nhất dường như còn chưa kịp phản ứng lại, thì Cẩm Tú đã vội nhảy cẫng lên, ra sức gào thét:
“ Tao không phải là con hờ. Tao là con ruột – là Trương Cẩm Tú, là cô
chủ của bọn mày có biết không hả??? Tao phải gặp ba. Tao cần phải gặp
ba!!!!”
Lời nói vừa dứt, hai tên hung tợn kia đã lao vào đấm cô túi bụi, vừa đánh vừa gằng lên giận dữ:
“ Chết đi, mày nghĩ mày xứng làm con gái của đại ca sao? Mày xứng sao???? Về nhà mà nằm mơ đi, đồ điên!!!”
Cả hai tên ra sức đánh đấm vào người, vào mặt cô đến mức cả khuôn mặt
của cô chẳng mấy chốc phồng lên sưng đỏ không còn nhận được diện mạo
nữa, hai mí sưng húp cố gắng trợn to mắt, môi cắn vào nhau đến bật cả
máu nhưng vẫn cố gắng hét lên:
“ Tao là con ruột của ba, là cô chủ của tụi mày. Tao không phải là con hờ! Không phải! Không phải!!!!!!!’
Giữa đêm thanh gió buốt, tiếng hét của Cẩm Tú vang vọng, xé toạc bầu
không gian vắng lặng đến rợn người. Không một ai nghe, cũng không một ai thấu hiểu được toàn bộ lời nói của cô chính là sự thật!
---------
Bầu trời nhuốm đuộm màu tím của sự ảm đạm, đàn hạc cũng bay về nơi đất
tổ, gió đêm buốt lạnh, tiếng chuông điện thoại ngân vang trong căn phòng tràn ngập mùi hương bạc hà mát dịu.
Tiếng chuông nhanh chóng tắt đi, kèm theo đó là giọng nói của Kevin bất ngờ được thốt lên:
“ Cái gì???”
Hàng chân mày đậm quyến rũ chợt cau lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng
khi nghe được tin thông báo, các ngón tay cứng đờ ra sức nắm chặt lấy
điện thoại, trầm giọng nói:
“ Canh chừng cô ta, tuyệt đối không được để cô ta làm loạn! Tôi sẽ đến đó ngay!!!”
<>
Tiếng nói đầy e ngại của tên vệ sĩ giám sát vang lên bên tai. Anh cau mày vài giây rồi lập tức cúp máy.
Vừa cúp máy, PhươngNhã đứng bên cạnh đã nhanh chóng chộp lấy tay anh, môi mím lại căng thẳng:
“ Có chuyện gì vậy?”
Anh nhắm mắt, chân mày thoáng cử động nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình thường, mỉm cười nhìn cô nói:
“ Không có gì, công ty có chút chuyện!” – Dừng lại một chút, anh khẽ hôn lên trán cô yêu chiều – “ Anh sẽ về nhanh thôi!”
Nói xong câu cuối cùng, anh xoay người bỏ đi. Nhưng chỉ đi được vài
bước thì Phương Nhã đã vội chặn anh lại, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi:
“ Kevin!!!” Cô như nghĩ đến điều gì đó liền ngừng lại – “ Có phải, có phải Một Mắt đã làm gì công ty anh rồi không???”
Anh ngẩn người nhìn cô, lòng bỗng dâng tràn chua xót. Một lát sau bỗng thở dài, nghiêm nghị nhìn cô và nói:
“ Jessica, anh sẽ dẫn em đi gặp một người!”
-----
Bầu trời tối mịt, con đường rộng thênh thang phủ đầy những đóa hoa
phượng vĩ. Gió như rít bên tai, đâu đó trong không khí vang lên tiếng
rên rỉ của một cô gái. Đến khi nhận biết được nơi phát ra tiếng nói, thì chiếc xe Lamborghini màu trắng đã kịp thời xuất hiện, và xung quanh là
bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó cung kính cúi đầu chào.
Người vừa bước xuống xe là Kevin và Phương Nhã. Anh thận trọng quàng
vai cô, ép cô sát vào ngực mình, khuôn mặt lạnh lùng phát ra tiếng nói:
“ Sao rồi?”
Một tên vệ sĩ trong đám e dè lên tiếng, đôi mắt hướng về phía xa – nơi
cô gái điên ngồi ôm mặt khóc. Vì khuôn mặt của cô ta bị đôi tay thon dài trắng như ngọc che lại, nên Phương Nhã hoàn toàn không thể nhận ra đó
là ai.
Trong một góc khuất của con hẻm, giọng nói của tên vệ sĩ khiến Phương Nhã như bừng tỉnh:
“ May là chúng tôi đã kịp thời kéo cô ta rời khỏi nơi đó. Nếu không
nhất định chuyện của Một Mắt sẽ bại lộ!” – Ngập ngừng một chút, hắn ta
vẻ như hơi bất ngờ, lại lần nữa liếc nhìn cô gái kia – “ Giám đốc yên
tâm, chúng tôi vẫn đang kiểm soát. Hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là
... hình như tâm lý của cô ta lúc này không được bình thường!”
Cái tên Một Mắt bất ngờ được nhắc đến, cô kinh ngạc nhìn anh và tên vệ sĩ, sau đó liền hãi hùng nhìn cô gái đang ngồi khóc kia. Bất chợt, một ý nghĩ hình thành trong đầu theo trực giác. Người con gái đó không phải
là ....???
“ Cẩm Tú!!!!”
Xuyên suốt
màn đêm, tiếng khóc thê lương của cô ta như rạch một nhát dao vào tim
Phương Nhã. Trong bóng tối, khuôn mặt của người con gái kia từ từ hiện
rõ, đập vào mắt cô lúc này là gương mặt của một Cẩm Tú với những vết
tích bầm tím do bị đánh đập.
Bàn tay cô bị Kevin siết thật chặt. Khi cô còn chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra thì anh liền nghiêm nghị nói:
“ Em đừng lo lắng, có anh ở đây. Anh sẽ không để cô ta