pacman, rainbows, and roller s
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210460

Bình chọn: 8.5.00/10/1046 lượt.

cứng đờ, điên cuồng xoay đầu lại nắm lấy vạt áo
của Cẩm Tú mà kêu lên. Cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, cô thật muốn
biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!!!

“ “ Thời gian trôi qua, lúc nhanh lúc chậm. Nhưng mỗi cơn đau luôn
lớn gấp bội phần hạnh phúc. Không hề có điều gì là vĩnh cửu. Chỉ có nước mắt và bi thương là còn mãi trong lòng. Cách tốt nhất để chữa lành chỉ
đơn giản là chờ đợi. Chờ một ngày nào đó, nỗi đau sẽ hóa thành cát bụi,
chôn theo nỗi nhung nhớ vào tận cùng của trái tim.

Một đêm, mọi trật tự phút chốc bị đảo ngược.

Một đêm, chỉ một đêm thôi mà cả thế giới dường như đều thay đổi!

Nghiệp chướng này, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc?”

---------

11h đêm. Ngoài trời, mưa vẫn không ngớt.

Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng ...

Cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt. Thân ảnh cô gái với dáng vẻ tiều tụy kia cũng vừa mới chợp mắt được một lát.

Bốn bề xung quanh im phăng phắc, hoàn toàn không một tiếng động. Dường như, cô đã ngồi ở đây được lâu lắm rồi!

Anh ngồi bên cô, không hề nói một câu nào. Đầu dựa vào tường, hai tay
đặt lên đùi giữ dáng vẻ lạnh lùng hiếm có. Bây giờ, ngoại trừ im lặng
anh thật không biết phải mở lời với cô thế nào. Mọi chuyện, dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của anh!

Họ nhớ như in
khoảnh khăc phát điên khi ở ngoài đường của Cẩm Tú. Nhưng chỉ vỏn vẹn
vài tiếng đồng hồ ở bệnh viện thôi, cô ta dường như biến thành một cô bé mang trí óc tám tuổi.

“ Có vẻ như trong những ngày
qua, bệnh nhân đã trải qua một cú sốc rất lớn. Trong thân tâm cô ấy
không hề muốn chấp nhận sự thật này, nên tiềm thức đã đánh thức bản năng tự bảo vệ, khiến cô ấy chọn cách lãng quên. Và tác động lên hệ thần
kinh làm cho cô ấy cứ nghĩ mình là một cô bé tám tuổi không hề lo âu
buồn phiền, cũng không hề đau khổ.”

Lời nói của bác sĩ luôn văng vẳng bên tai Phương Nhã và Kevin. Họ thật sự không biết phải
làm cách nào để đối mặt,cảm giác trong lòng cũng không rõ có phải hả hê
vui sướng hay không? Hơn thế nữa ...

Cô liếc nhìn
quyển nhật ký của Quốc Thịnh nằm trên ghế, bàn tay run rẩy không hề dám
động đến. Hay nói đúng hơn, cô không có can đảm đế biết được nội dung
bên trong là gì.

“ Em không muốn xem sao?”

Màn đêm lạnh lẽo, âm thanh trầm đục của anh vang lên át cả những tiếc
nấc nghẹn của Phương Nhã. Cô lắc đầu, môi mím chặt lại đau khổ. Cô không dám nhìn anh, cũng không còn đủ sức để cầm lên quyển nhật ký đó. Nước
mắt cứ vì thế mà thấm trên đầu môi, tí tách chảy xuống.

Khi kịp thời dẫn Cẩm Tú vào bệnh viện, cô đã lấy điện thoại của cô ta
mang trong người gọi điện cho Triệu Ánh và Đình Phong để họ biết được
chuyện này. Nhưng khi họ xuất hiện, cô lại không nghĩ rằng trên tay họ
còn mang theo quyển nhật ký của Quốc Thịnh.

Lúc đó, cô hoàn toàn cảm nhận được nỗi bất an trong lòng mình. Sợ rằng khi đọc
được những dòng nhật ký sẽ không kìm được nước mắt.

Hơn ai hết, cô biết cảm giác của Kevin lúc này cũng không hề vui vẻ!

Từng giây, từng phút trôi qua như một đoạn băng quay chậm,Triệu Ánh và
Đình Phong hoàn toàn không có cơ hội để tiếp cận cô dù chỉ là một mét.
Người của anh bảo vệ cô rất kỹ, hầu như trong suốt thời gian ở bệnh
viện, anh chẳng thể rời khỏi cô một bước!

Tuy nhiên, vẻ mặt của anh lại lạnh lùng như núi tuyết, không hề mang
tí biểu cảm nào. Chỉ lặng lẽ ngồi yên nhìn cô khóc trong câm lặng.

Nhưng ngay lúc này, khi thấy cô đứng ngồi không yên, muốn đọc quyển
nhật ký của Quốc Thịnh mà lại không dám đọc thì tim anh thật sự rất khó
chịu. Không có người đàn ông nào trên đời có thể thản nhiên nhìn người
con gái của mình khóc đau khổ vì người khác.

Kevin
chẳng phải là thần thánh, anh cũng có những ích kỷ của riêng mình. Tất
nhiên là vẫn mong rằng cô sẽ không xem quyển nhật ký đó, vì điều đó làm
cho anh cảm thấy bất an.

Anh không thích tâm trạng phức tạp đó, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra nội tâm lại vô cùng dao động.

Ngồi yên một hồi, điện thoại anh rung lên. Dưới tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, Phương Nhã trông thấy anh khẽ cau mày lại:

“ Chuyện gì?”

<>

“ Cái gì?” – Quai hàm anh siết chặt lại, bóng lưng cao gầy đổ nghiêng
xuống mặt đất – “ Có chuyện gì không ổn. Tiếp tục tìm kiếm bọn họ. Tôi
sẽ đến ngay!”

“ Kevin!”

Giọng Phương Nhã nghèn nghẹn nhưng chất chứa sự lo lắng đột ngột cất lên, lúc này
anh mới sực tỉnh xoay đầu lại. Đôi mắt u ám hệt như đêm đen:

“ Anh có công chuyện phải giải quyết. Nếu em muốn, có thể ở lại đây!”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc xen lẫn bất ngờ của cô, tim anh như hẫng
một nhịp. Cho dù không muốn, anh cũng phải thừa nhận rằng bản thân rất
ích kỷ.

Không nói thêm câu nào nữa, anh ra lệnh cho
những vệ sĩ đứng cạnh cô theo anh về công ty. Chỉ để lại đúng hai người ở lại bảo vệ cho Phương Nhã, sau cùng xoay người bước đi không một lần
ngoảnh đầu nhìn lại. <