
ời!"
Cô nhìn anh đầy ngao ngán, tay xoa lấy đùi nõn nà trắng trẻo của mình đầy khiêu gợi, miệng vẫn còn buông lời gợi tình:
" Anh phải cám ơn tôi mới phải. Tôi gạt anh thì anh mới có kinh nghiệm, để lần sau không còn dám ngây thơ tin người như thế nữa, đúng không?
Nhưng mà ... nếu anh muốn lên giường với tôi thì được thôi. Nể tình anh " đáng yêu" như thế, sau anh chàng này tôi sẽ khuyến mãi cho anh một đêm
ân ái. Chịu không?"
Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn người con trai
kế bên đầy khiêu gợi, cho đến khi nhìn thấy cả người anh cứng đờ ra,
sống lưng thẳng đơ liền hả hê cười to, trong tích tắc bóng dáng của cả
hai đã khuất nhanh như làn khói...
Mu bàn tay anh đầy gân xanh, đôi mắt tóe lửa, dần dần cơn thịnh nộ bắt đầu trào ra, căng phồng trong lồng ngực. Trong khoảnh khắc đó, tình yêu trong anh đã thật sự chết mất rồi!
Trong căn phòng sáng trưng của bệnh viện, một cô y tá và vị bác sĩ
đứng ở hai bên mép giường, căng thẳng nhìn tình trạng của người đàn ông
nằm trên giường, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chặc lưỡi:
"
Không ngờ một bác sĩ từng kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung thế kia lại có ngày trở nên tàn tạ, sống buông thả bản thân như thế!"
Cô y tá đẩy gọng kính lên cao, gật gù phụ họa theo lời bác sĩ, ra vẻ hiểu biết:
" Treo bằng vĩnh viễn! Quả thật đối với một bác sĩ có tay nghề như anh ấy, thì điều này thật khó chấp nhận được!"
Lời cô y tá thốt ra khỏi miệng chưa được bao lâu, thì bất giác cả người đàn ông nằm trên giường bệnh như run lên, đôi mắt mở bừng, chợt chuyển
mắt nhìn xung quanh thì lại bắt gặp ngay ánh mắt của người bác sĩ trẻ
đứng bên cạnh:
" Bác sĩ Vũ! anh tỉnh rồi!"
Ánh mắt anh chợt sững lại, vẻ mặt thảng thốt nhìn một lượt khắp phòng, rồi bất ngờ thốt lên:
" Sao tôi lại ở bệnh viện?"
" Bác sĩ Vũ! Là một đồng nghiệp trong bệnh viện đi ngang qua nhìn thấy
anh nằm bất tỉnh giữa đường, nên mới đưa anh vào đây." - Chàng bác sĩ
trẻ tuổi nhanh nhảu đáp.
Cô y tá ban nãy còn tỏ vẻ hiểu biết,
nay thấy người đàn ông kia tỉnh dậy liền e dè không dám hó hé một câu
nào. Cũng bởi vì anh ta nổi tiếng nghiêm khắc khó chịu, lúc nào cũng
mang sự lạnh lùng cổ hủ của mình để dọa nạt những người xung quanh, nên
chẳng ai dám động chạm đến anh. Vì biết rằng, một khi làm anh nổi giận
cũng đồng nghĩa với cả ngày đó sẽ không ai được yên thân!
" Hừ! Ra ngoài hết đi!" - anh gay gắt nói, trong lời nói chứa đựng vẻ bất cần, không nể nang bất cứ ai.
Cô y tá nhún vai nhìn anh bác sĩ trẻ tuổi, anh ta ái ngại nhìn anh rồi
lại quay sang nhìn cô y tá. Rõ ràng là họ đã quá quen với thái độ bất
lịch sự này từ lâu rồi, chỉ có điều thân là một đồng nghiệp, hơn thế nữa lại là cấp trên, nên cơ bản đành phải nhún nhường cho qua. Mặc dù, hai
năm qua người đàn ông tên Vũ này đã không còn là bác sĩ nữa!
Đến khi cánh cửa nặng nề được đóng lại, Phi Vũ mới lặng người nhìn kỹ
mọi thứ xung quanh, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt. Không
ngờ đã hai năm qua, anh lại có thể trở lại bệnh viện này. Thế nhưng,
cương vị đã không còn là bác sĩ, mà chỉ là một bệnh nhân!
Nhìn
nghiêng qua cửa sổ, anh hồi tưởng lại khi nãy trên đường, vì cơn men
rượu ngậm nhấm, anh lại một lần nữa ôm nhầm phải một người đi đường,
lòng bất giác cũng nhớ đến tình yêu đầu tiên của bản thân mình.
Phương Nhã!
Cái tên rất đẹp, như người yêu trước đây của anh. Một thời từng làm
anh say đắm, ngu muội, chìm đắm trong ảo tưởng bên men tình, mà không hề nhận ra tất cả đều chỉ là giả dối. Những lời thề non hẹn biển, nụ cười
đầy mê hoặc, và sự bẽn lẽn e thẹn của những cô gái mới lớn... những thứ
đó từ lâu đã là một kế hoạch người đàn bà đó dựng sẵn cho anh mà thôi!
Năm năm trước, khi anh có trong tay tất cả, danh dự, địa vị, tiền bạc,
người đàn bà đó luôn rót vào tai anh những lời ngon ngọt, trao cho anh
những cử chỉ tình tứ mà bấy lâu luôn tưởng đó là tất cả. Và rồi khi sự
nghiệp của gia đình anh đột ngột bị phá sản, tất cả đều sụp đổ chỉ trong vòng một đêm... thì ngay lập tức, đuôi cáo của ả ta cũng nhanh chóng
được vạch trần, sẵn sàng rủ bỏ anh không thương tiếc!
Cuộc sống từ đó của anh trở đi, hoàn toàn chìm trong nỗi hận đàn bà, day dứt mãi
không nguôi! Nhất là với những người mang tên của người đàn bà đó!!!
Nghĩ đến đây, anh liền đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình, cười khẩy.
Nhớ lại hai năm trước, có một người con gái, mặt đã bị phỏng nặng do
axit mang lại, đã từng tha thiết khẩn cầu với một vị bác sĩ, trong lời
nói đầy vẻ tuyệt vọng đến cùng cực, nhưng ánh mắt lại mang một sự cương
quyết đến dữ dội. Khi đó, anh đã là một bác sĩ có tay nghề, và người mà
cô gái đó van xin đòi tráo đổi mẫu xét nghiệm ADN, lại chính là đồng
nghiệp chung một khoa với anh.
Phương Nhã! Một cái tên mà anh vô cùng căm ghét, vừa quyến rũ đầy mị hoặc, nhưng cũng lại mang đến cho anh nhiều đớn đau.
Con tim đau đớn chôn vùi tro