
ôn điện thoại xuống giường, lòng nặng trĩu. Được vài giây sau,
cô lại cầm điện thoại lên, quyết định đổi nhạc chuông điện thoại sang
bài khác.
Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào phòng, như kéo con tim
của cô xuống bờ vực thẳm. Hai năm rồi, không ngờ khi cô đã mất ký ức,
cũng vẫn yêu thích bản nhạc Cry On My Shoulder, mà xưa kia chính bài này lại là cầu nối tình yêu giữa cô và Quốc Thịnh!
Khi nhớ lại tất cả, cô không hề để ý rằng nhạc chuông điện thoại của mình lại cài bài
này, cho đến khi tình cờ bắt gặp một cuộc gọi nhầm số, cô mới chợt nhận
ra. Thì ra, dù cho có mất đi ký ức, dù cho có quên anh thì trong tiềm
thức cô vẫn mang những kỷ niệm của hai người. Không hề mất đi, chỉ tạm
thời nằm ngủ ở một góc khuất trong trái tim mà thôi!
Khẽ siết chặt điện thoại trên tay, cô lại nhớ đến giấc mơ ban nãy của mình, bất giác không nén được thở dài.
Những kỷ niệm ở hiện tại, rồi sẽ qua nhanh bởi thời gian. Đến khi con
người sực tỉnh ngoảnh đầu lại, thì mọi thứ đã là quá khứ!
" Có phải trước khi mất trí nhớ, em cũng ngốc như thế không? Vô tư như thế?"
Lời nói của anh khi xưa lại văng vẳng bên tai, nếu như không phải trong giấc mơ vô tình gợi lại những ký ức giữa cô và Kevin, liệu cô có còn
nhớ đến một khoảng thời gian hai người đã từng vui vẻ như thế???
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, hồi đó cô thật quá ngây thơ, không nhận ra rằng
câu nói đó của anh cũng chính là câu trả lời duy nhất rồi. Nhớ lại được
tất cả, cũng đồng nghĩa với việc cô và anh không thể nào ở chung một
nhà, và được anh chăm sóc như xưa kia nữa. Hai người có hai cuộc sống
khác nhau, hai tầng lớp, hai xã hội khác biệt, sao có thể chứ???
Cô bật cười chua chát, càng nghĩ về anh, lòng cô lại nặng trĩu. Tình
cảm cô dành cho Kevin chỉ xuất phát nhất thời, trong khoảng thời gian
ngắn mà thôi. Chỉ cần một thời gian nữa, anh sẽ quên đi vết thương lòng, quên đi cô. Hai người sẽ trở thành những người đi lướt qua đời nhau,
mãi mãi cũng không có khả năng gặp lại lần nữa ...
Sải chân
bước xuống giường, cô lết thân nặng chịch tiến về phía cửa, làm vệ sinh
cá nhân rồi bắt đầu đến trung tâm cai nghiện thăm ba của mình. Khoảng
chừng nửa tiếng sau, cô đã đứng chực chờ dưới cửa khách sạn, ngó nghiêng xem có chiếc xe taxi nào đi ngang qua hay không. Nhưng đang đứng một
hồi thì một chiếc xe hơi màu đen hiệu Merceses dừng lại nơi cô đứng, khi cô còn đang ngơ ngác thì kính xe hơi bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của
Quốc Thịnh.
" Lên xe đi!"
Trong khi cô còn trợn mắt kinh ngạc thì anh đã vội lên tiếng, khuôn mặt không chút cảm xúc.
" Anh ..."
Cô thật không biết phải nói gì nữa. Cô có nhìn lầm không, người con
trai giàu có chạy chiếc mercedes sang trọng này là chàng sinh viên nghèo mà cô yêu trước đây hay sao? Hai năm không gặp, anh có thể thay đổi đến nhường này, chững chạc như thế... quả thật không tin nổi!
Phải rồi, ngẫm nghĩ lại từ lúc gặp anh đến giờ trên người anh toàn hàng
hiệu, tóc tai cho đến quần áo, giày dép vả cả đồng hồ đeo trên tay cũng
thuộc loại cao cấp. Khi đó gặp lại, cô vốn dĩ không hề để ý. Không ngờ,
anh giờ đã chững chạc ra nhiều rồi! Không còn là chàng sinh viên nghèo
của khi xưa nữa ...
Nhưng, tại sao anh lại ở đây? Không thể nào lại trùng hợp đến vậy chứ???
" Anh là Quốc Thịnh sao?" - Vẻ mặt cô lúng túng, vốn dĩ vẫn chưa kịp
thích ứng với những gì xảy ra trước mắt mình, nên buột miệng hỏi.
Anh ngây người một lát, rồi phì cười, một tay nắm chặt vô lăng lắc đầu nói:
" Vũ Quốc Thịnh, em không nhận ra sao? Lên xe đi!"
Nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của anh, cô như sực tỉnh, vội đằng hắng một
tiếng, nét mặt ngây ngô ban nãy được nhanh chóng thay thế bằng sự lãnh
lùng cổ hữu vốn có:
" À, không cần!"
" Em vừa mới về
nước, tiền bạc không có. Để đi đến trại cai nghiện bằng taxi thì tốn
tiền lắm, em muốn lãng phí tiền như thế sao?"
Như đánh trúng đòn tâm lý, sắc mặt cô thay đổi hẳn, thế nhưng vẫn lì lợm, nhất quyết không chịu lên xe anh:
" Tôi ..."
" Em có muốn gặp ba của mình không?"
Quả thật cô nín bặt ngay lập tức, ngẫm nghĩ một hồi cũng đành hậm hực lên xe anh, quên không đóng cửa rầm thật mạnh!
Trên đường đi, cả hai không ai nói với nhau câu nào, cô cũng không thèm hỏi vì sao anh lại biết khách sạn nơi ở, còn đoán được cô sẽ đến thăm
ba mình. Chẳng lẽ anh theo dõi cô từ hôm qua??? Nghĩ thì nghĩ như thế,
nhưng cũng đành hỏi thầm trong bụng, chứ nhất quyết cũng không muốn bắt
chuyện với anh. Ngay cả anh cũng vậy, rõ ràng là trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vẫn không dám hỏi. Thế là hai người cứ mặc cho bầu không khí u ám đó bao trùm, cho đến khi chiếc xe dừng bánh tại trung
tâm cai nghiện.
Vừa bước vào bên trong, cô và Quốc Thịnh đã một phen hoảng hồn vì không khí trong đây có vẻ rất hỗn loạn, một số nhân
viên điều trị tất bật chạy ra chạy vào trong một căn phòng với thái độ
hoảng hốt, những bệnh nhân