
cũng hối hả chạy nhanh lên lầu. Trông thấy cô đứng yên như tượng trước cửa ra vào, Đình Phong
mới gọi lớn:
" Bây giờ mới về sao? Quốc Thịnh nó bị sốt cao đến mức chân tay bủn rủn, thế mà vẫn ráng sức hết kiếm điện thoại rồi lại
đòi ra khỏi nhà. Mẹ con phải khuyên nhủ khó khăn lắm mới chịu ngủ được
một chút. Nhưng bây giờ lại giở chứng nữa rồi. Mau lên xem nó thế nào
đi!"
Lời nói vừa dứt, Đình Phong đã thấy Cẩm Tú hoảng hốt quên
cả cởi giày mà chạy một mạch lên lầu. Thoáng vài giây trước khi bóng cô
bị hành lang cầu thang nuốt chửng, ông nhìn thấy được những dấu vết tím
bầm ở quanh vùng cánh tay, cổ và chân hằn rất rõ trên người cô, bất giác đôi mắt tối sầm lại. Từ sáng đến giờ con bé đã đi đâu mà cả người đầy
thương tích như thế này?
" Quốc Thịnh!"
Cẩm Tú trán
đầy mồ hôi, hai tay tung cửa thật mạnh, sà ngay vào giường Quốc Thịnh mà thấy tim đau nhói. Da mặt anh tái xanh, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia
sáng khi trông thấy Cẩm Tú, nhiệt độ trong người nóng như lửa đốt, mạnh
bạo chộp lấy tay cô, giọng khàn khàn:
" Cẩm Tú, điện thoại ... điện thoại của anh ... khụ khụ!"
Lời chưa dứt, bụng anh đã quặn thắt dữ dội, dạ dày cuộn lên trong người càng thêm phần tức ngực đau đớn. Cố dằn cơn ho, anh tái mặt nói:
" Điện thoại của anh ... tìm nó!"
" Được, em giúp anh đi tìm! Anh nằm xuống đi, em tìm ngay cho anh!" -
Cô cắn môi, gật đầu như cái máy, anh lúc này đang bệnh, tốt nhất là đừng để bị kích động, không được để anh biết rằng chính cô đã giữ lấy điện
thoại. Tức thì, cô vọng xuống lầu nói lớn - " Cô Liên, giúp tôi lấy
thuốc của Quốc Thịnh lên đây!"
Trong chốc lát, Quốc Thịnh như
sực tỉnh ra một chuyện, liền bật người ngồi dậy, căng thẳng chộp lấy cổ
tay cô siết mạnh, lời nói tuy yếu ớt nhưng ẩn chứa sự ra lệnh uy quyền:
" Không, không cần! Anh sẽ tìm nó, em không được đụng vào!"
Quốc Thịnh đứng phắt dậy, nhưng vì cơ thể vốn đang yếu nên đã nhanh
chóng ngã gục xuống nền đất, đổ ập người lên Cẩm Tú. Cô ôm chặt lấy anh, cú va chạm mạnh khiến cả hai người áp sát vào nhau, cô càng cảm nhận rõ được hơi thở nóng như lửa của anh phà vào mặt mình, con tim phút chốc
không kềm được lại đập mạnh. Trông thấy đôi mắt mơ màng của người đàn
ông mình yêu sâu đậm, cô thật rất đau lòng. Anh vì sợ cô nhìn thấy tên
của Phương Nhã trong danh bạ nên mới không muốn để cô động vào điện
thoại anh sao? Bất chấp việc bản thân đang yếu, vẫn cuống cuồng tìm điện thoại, lại còn muốn ra khỏi nhà để tìm người con gái đó???
Đúng lúc đó, cô Liên từ ngoài cửa bước vào, một tay cầm bịch thuốc, tay
còn lại cầm ly nước tiến đến bên giường bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngỡ ngàng:
" Ông chủ, bà chủ! Hai người không sao chứ?"
Trông thấy cô Liên xuất hiện, Cẩm Tú mới như sực tỉnh, đôi mắt bi
thương xoáy sâu vào mắt anh một hồi. Sau đó mới nhẹ nhàng đỡ anh lên
giường, nhỏ nhẹ nói:
" Quốc Thịnh, anh phải uống thuốc cho khỏe, sau đó mới tìm điện thoại. Có được không?"
Thoáng trong gió có tiếng thở dài, anh nhắm mắt gật đầu đầy mệt mỏi,
tay với lấy những viên thuốc cô đưa cho rồi bỏ vào trong họng, uống thật nhanh rồi nôn nóng đứng phắt dậy. Cũng ngay lúc đó, Cẩm Tú chộp lấy tay anh, cố dằn sự phẫn nộ trong lòng mình mà dịu dàng nói:
" Anh cứ nằm nghỉ đi, mới uống thuốc xong mà!"
Anh phà ra những làn khói nóng hổi, giật tay khỏi Cẩm Tú, cáu bẳn nói:
" Thôi đi! Mặc kệ anh!"
Đi được vài bước, anh đã thấy trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng mụ
mị không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mặt nữa. Cứ như thế vài giây
sau đó, cả người anh đổ ập xuống mặt đất, bất tỉnh.
" Quốc Thịnh!"
-----------
6h tối, tại địa bàn Một Mắt ...
" Hức.. hức...! Huhu!"
Trong căn phòng ẩm mốc cũ kĩ, tơ nhện giăng đầy trần nhà, Phương Nhã
ngồi bệt xuống nền đất lạnh ngắt, mắt vô hồn nhìn bức tường trước mặt,
lặng lẽ hứng chịu những đau đớn trên người của mình. Nhã Trúc từ nãy đến giờ cứ điên loạn gào thét,ôm gối co vào một góc mà khóc. Mặc kệ cho sự
bấn loạn tinh thần của Nhã Trúc, mặc cho Phi Vũ và hai tên đàn em của
hắn nãy giờ vẫn đứng một góc theo dõi trò hay, cô vẫn im lặng không nói
lời nào, cảm nhận từng tế bào đang căng lên trong người mình đến tê tái, đau nhói.
" Nhã Trúc!"
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cô mới cất tiếng, mắt vẫn không nhìn Nhã Trúc, giọng nghẹn lại như sắp khóc:
" Tôi xin lỗi, vì tôi nên cô mới ra nông nỗi này. Nếu không tại tôi ..."
" Cô im đi!!!"
Nhã Trúc tức giận gào lên, tay đánh lên vai cô thùm thụp, đẩy cô ngã
nhào ra đất, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn người con gái vừa xa vừa gần trước mặt mình, nỗi lo sợ càng khiến đầu óc mất đi tỉnh táo mà buông ra những lời nói cay nghiệt:
" Thật ra cô là ai hả? Tại sao tôi
phải chịu những chuyện kinh khủng như thế này chứ? Rốt cuộc cô nơ người
ta bao nhiêu tiền, ngoại trừ 100 triệu ra, n