
mẽ của anh cũng bắt đầu nới
lỏng, và nhanh chóng rời cằm tôi ra, lạnh lùng quay lưng đi, một hồi sau mới nói khẽ:
" Ra ngoài!"
Trái tim tôi như nát vụn khi nhìn thấy thái độ
quyết liệt của anh, thật lòng rất muốn khóc nhưng không tài nào nặn nổi
được một giọt nước mắt. Tại sao ban nãy đứng trước cửa phòng anh, tôi có thể khóc một cách ngon lành. Mà lúc này, lại không thể!?
" Em xin lỗi!"
Hai chân đau buốt đến tê dại, ngay lúc này tôi thật không thể nhấc chân đứng lên nổi nữa, chỉ có thể ngồi ì một chỗ, cúi thấp đầu xin lỗi anh.
" Xin lỗi sao?" - Anh lạnh lùng lên tiếng, ngoái đầu lại nhìn tôi với
vẻ châm biếm - " Tự động rời xa tôi, tránh né tôi và trở về với người
tình cũ, bây giờ lại nói xin lỗi? Cô coi tôi là cái gì?"
Hơi
lạnh bao trùm toàn thân,tôi ngước đôi mắt ráo hoảnh nhìn anh, bất chợt
đưa tay lên níu lấy vạt áo anh, nói như van xin, nhưng lại đầy dứt
khoát:
" Có thể nghe em nói một chút được không?"
Nhếch mép, anh cười khẩy như chế nhạo, nhưng lại không có ý định phản
bác lời tôi nói. Và rồi, tôi bắt đầu kể chuyện của mình, nói một hơi,
không hề dừng lại.
--------
Ngoài trời gió se lạnh,
tiếng chuông gió ngoài ban công ngân vang, mọi thứ trong phòng trở nên
im ắng đến khác thường. Không biết qua bao nhiêu lâu, sau khi tôi kể hết tất cả chuyện của mình ra, anh vẫn không thể nói được lời nào.
Đôi mắt anh ngây dại, một lúc sau như chịu không nổi đả kích, cả người
run lên bần bật, xoáy đôi mắt u ám như đêm đen, giơ một tay về phía tôi, những ngón tay anh ngày một gần hơn, rồi khẽ khàng chạm vào má tôi.
" Jessica!" - Giọng anh khàn đặc, đôi mắt vằn lên những tia đỏ, hơi thở nghèn nghẹn.
Tôi mím môi, đẩy tay anh ra và nhắm chặt mắt lại. Một lúc sau mới chầm
chậm mở mắt, nói bằng giọng dứt khoát, rành mạch từng câu chữ:
" Kevin, có thể anh đã nghe Một Mắt nói về em. Nhưng mọi thứ không chỉ
đơn giản như những gì ông ta nói đâu! Ông ta thật sự không biết, em đã
đánh đổi mẫu xét nghiệm ADN của con gái ông ta, khiến ông ta sẵn sàng
vứt bỏ đánh đập cả đứa con ruột của mình. Và để làm được điều đó, em ... đã đánh đổi bằng chính trinh tiết của bản thân!"
Tôi bắt đầu
cảm thấy mọi thứ quay cuồng, quá khứ bất chợt tái hiện trong đầu, ào ạt
như dòng suối chảy không ngừng, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp:
"
Vì trả thù, em sẵn sàng chấp nhận để tên bác sĩ làm nhục, chỉ với một
mục đích duy nhất, tráo đổi ADN để ông ta nghĩ rằng Cẩm Tú không phải là con ruột của mình!!! Em muốn Một Mắt tống cổ đuổi cô ta, khiến cô ta có nhà mà không được về. Mất đi danh vọng, quyền lực, vậy thì sẽ không thể đấu với em được nữa!!!"
Bầu trời đen ngòm, những ngọn đèn
đường đã tắt ngóm tự lúc nào. Bóng đêm hiu quạnh hoàn toàn bao trùm lấy
toàn thân, ngăn không cho tôi được thở. Không hiểu vì sao, tôi lúc này
thật không có đủ dũng cảm để nhìn vào đôi mắt của anh nữa.
" Kevin, anh có thể yêu một người như em được nữa không?"
Hít một hơi thật sâu, tôi đứng phắt dậy và nhanh chóng bước ra ngoài
không đợi anh trả lời. Vì thật sự tôi biết rằng, anh có lẽ cũng không
thể nào giải đáp được câu hỏi đó.
Tối ngày hôm nay, quả thật là một đêm dài đằng đẳng! Có lẽ cả tôi và anh, cũng không tài nào chợp mắt được!
LỰA CHỌN (TT)
Tks những mem đã ủng hộ fic mình, chúc mng xem truyện vui vẻ ^^
Trong ký ức xa xăm, tôi nhớ như in những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn
ngủi bên Quốc Thịnh, và nỗi đau như giằng xé bao năm qua. Nhưng không
hiểu sao, những nỗi đau đó lại nhanh chóng được lắp đầy bởi nụ cười của
Kevin. Thời gian hai năm, có phải đã đập tan đi phần nào con tim vụn vỡ
của tôi chăng? Hay là tôi vẫn chưa thể thoát khỏi giấc mộng thiên đường
khi ở bên anh?
Nếu không phải vì giấc mơ đêm qua, thì tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ đến điều này!
Một đêm trôi qua thật dài, khó khăn lắm tôi mới có thể chợp mắt. Nhưng
không ngờ khi bản thân rơi vào trạng thái vô thức, thì lại có thể mơ
thấy anh.
Anh trong giấc mơ có đủ mọi thái độ, cử chỉ dành cho
tôi. Nhưng tất cả những hành động của anh đều thật lòng lo lắng, luôn ân cần chu đáo, dịu dàng nhưng lại quyết đoán. Và tôi trong giấc mơ, luôn
nở một nụ cười rất tươi.
Đó là nụ cười hạnh phúc!
Và bất ngờ hơn, khi tôi tỉnh dậy ... thì cảm giác hạnh phúc đó vẫn còn thoang thoảng trong tim!
Chính cảm giác đó lại khiến tôi hoảng sợ vô cùng. Tôi sợ, rồi mình yêu
anh thật. Sợ rằng bản thân sẽ làm điều có lỗi với Quốc Thịnh, có lỗi với chính mình. Và hơn hết, tôi sợ sẽ làm vấy bẩn Kevin - người con trai ở
tầng lớp cao quý như anh.
Vẫn là cái tiết trời nóng bức đặc
trưng của Sài Gòn, nắng phủ lên chiếc ra trải giường màu hồng phấn như
hân hoan chào đón một ngày mới. Tôi đưa mắt nhìn ngắm căn phòng của Thảo Nhi một lượt quanh phòng, rồi mới thận trọng bước ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã bị cô bé cùng những cô giúp việc trong n