
của anh em Thuận Phong – Minh Huyền.
Ráng chiều vội vã buông xuống, những cánh hải âu ở phía xa xa đang tìm
đường về tổ trước khi mặt trời tắt hẳn. Sau bữa tiệc, mọi người tản ra
từng đôi một để đi dạo trong khi San San trở về nhà nghỉ vì mệt. Hạ Vi
và Gia Anh đã tay trong tay đi dọc bờ biển không biết là trong bao lâu.
Gia Anh muốn lưu lại giây phút này mãi mãi.
Ngày đã sắp hết, anh đã sắp phải dời đi; những lời anh vạn lần muốn nói
nhưng không thể nói ra khi nhìn vào nụ cười hồn nhiên của nó. Ngồi lại
trên mỏm đá, nó kiên quyết muốn cùng anh ngắm hoàng hôn trên biển. gió
biển lồng lộng mát rượi kèm theo những tiếng sóng vỗ rì rào thật là:
thiên thời, địa lợi và nhân hòa để nhưng tâm sự nhưng với nó – vua ngủ
siêu cấp thì lại là điều kiện thuận lợi để nó lăn ra ngủ mà không biết
rằng Gia Anh đang cố gắng nói với nó những lời trong sâu tâm can mình:
“Hạ Vi, mai này dù có thế nào thì em cũng phải sống thật mạnh mẽ nghe
không? Bất kể anh làm gì thì mong em hãy tin là anh rất yêu em và mọi
điều anh làm đều vì em.”
Khi quay sang anh đã thấy khuôn mặt thanh tú của nó gục trên vai anh.
gió biển về đêm đã se lạnh, Gia Anh cởi chiếc áo ngoài của mình khoác
cho nó và bế nó về nhà nghỉ. Về tới nơi, chưa có ai về cũng như không
thấy San San đâu nên anh đã đưa nó về phòng và không nỡ dời đi.
Chiếc điện thoại của anh rung lên không nghe cũng không được mà nghe thì sợ nó tỉnh giấc nên anh đã ra ngoài để nghe điện thoại. Khi vừa mở máy
là đầu dây bên kia đã có giọng nói của Trịnh Luân:
“ Con trai à, hôm nay đã là hạn cuối rồi đó, hãy về Green ngay để thực
hiện giao kèo với ta đi chứ. Nếu không cả con và con nhỏ đó không được
bình yên đâu và con đừng nghĩ là có thể thoát khỏi được bàn tay của ta”. Sau đó là những tiếng tút tút kéo dài khô khốc.
Phải, đã đến lúc anh dời khỏi đây để thực hiện giao kèo của mình. Ngoài
trời những đám mây đen kéo đến tự bao giờ báo hiệu một cơn giông sắp kéo tới cũng như giông bão đang kéo đến trong cuộc đời nó và Gia Anh. Anh
đã dời xa nó mà không có một cơ hội nào để giải thích cho nó hiểu.
Không lâu sau, trong lòng thành phố có một vụ tai nạn đã xảy ra. Cả
chiếc xe biến dạng hoàn toàn, người trên xe mất rất nhiều máu, cơ hội
sống rất mong manh. Tất cả mới chỉ là bắt đầu của một âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Nó cứ ngủ như vậy nếu như không có tiếng chuông điện thoại phá hoại đó. “ Alô…” nó nghe máy và đưa mắt tìm anh nhưng không thấy đâu.
“ Alô, tiểu thư Hạ Vi xin lỗi đã làm phiền cô vào buổi tối muộn như thế
này nhưng chúng tôi đang gọi cho cô từ bệnh viện Yale. Chúng tôi có một
bệnh nhân đang trong tình trạng nguy cấp và rất có thể là người nhà của
cô..” nó nghe tới đây thì như đất dưới chân nó như sụp xuống và không
còn dám nghe tiếp nữa.
Không lẽ vì lí do đó mà anh không có mặt ở bên nó. Nó thật sự lo lắng
cho anh và nỗi lo ấy bị nhân lên gấp bội phần khi nó gọi vào máy anh
nhưng chỉ nghe được một câu nói lạnh lùng: “ Thuê bao quý khách vừa gọi
tạm thời không liên lạc được…”.
Nó lo lắng vô cùng. Ai là người bị tai nạn? Hiện giờ Gia Anh đang ở đâu? Lòng nó rối như tơ vò. Ngay trong đêm, bất chấp cơn giông nó vẫn lái xe về phía thành phố mà mục tiêu chính là bệnh viện Yale.
Gió đêm lạnh buốt, trên con đường trở về thành phố nó không quên gọi điện
báo cho tất cả tập trung tại Yale vì rất có thể Gia Anh bị tai nạn. Sau
15 phút tất cả tập trung tại Yale nhưng ông trời thật biết đùa khi nó
đặt chân tới nơi đã nhìn thấy dì Trần và Giang Thiếu Du – trợ lí kiêm
thư kí của ba nó đang đứng ở sảnh của bệnh viện với vẻ mặt hốt hoảng vô
cùng.
Nếu là Gia Anh thì người đứng ở đây sẽ là người của Độc Long nhưng lại không có một ai cả, không lẽ….
Nó không dám nghĩ tiếp nữa mà tiến thẳng về phía 2 người đó đi theo sau
là: San San, Mỹ Linh, Minh Huyền, Triết Vũ và Thuận Phong. Nó biết lúc
này nó cần phỉa bình tĩnh nhưng lượng adreanin trong máu tăng cao khiến
tim nó đập vô hồi.
“ Tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh…” Giang Thiếu Du vừa cất lời nói đã bị nó chen ngang
“ Nói ngay, ai là người bị tai nạn?”- trong lòng nó đã có đáp án nhưng nó vẫn muốn một lời xác thực của Thiếu Du.
“ Thưa cô, là ông chủ ạ….” – dì Trần đã nói trong nghẹn ngào. Cả hai đều cúi đầu nhìn xuống sàn nhà mà không dám nhìn vào ánh mắt của nó.
Câu trả lời của dì Trần đã giáng cho nó một đòn nặng nề, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nó thật vất vả để đứng vững.
Sau nó là những tiếng khóc nho nhỏ của các cô gái. San San và Mỹ Linh đã coi ba nó như ba của mình nên không thể dửng dưng trước tai nạn bất ngờ của ba nó được. Một bàn tay xiết nhẹ trên vai nó, là Triết Vũ cậu đang
cố tìm cách an ủi nó. Trong thời gian lưu lại nhà nó cậu cũng đã cảm
nhận được tình cảm của ba nó, ông coi Triết Vũ là một thành viên trong
gia đình.
Với bản thân nó, mọi thứ trước mắt chỉ là một màu đen tối của sự đơn độc và lạnh giá. Mẹ đã dời bỏ nó và ba. Nếu nay ba nó cũng theo mẹ th