
m đừng khóc nữa. Không ai nói với em là khi em khóc thì nhìn em
rất xấu sao?” - anh nói với nó như vậy. Luôn là cái kiểu nói khiến nó
ngừng khóc như mọi khi. Nhưng giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn nói như vậy
được?
“Sao? Hắn không phải là kẻ thù của mày sao? Giờ sao lại thương xót cho hắn vậy?”
“Ta đồng ý, mang giấy lại đây!” – nó nói, phải làm như vậy để cứu anh.
Với bản tính của Một Mắt thì chắc chắn hắn dám nói dám làm. “Ba à, con
xin lỗi, con gái bất tài không thể giữ sản nghiệp được cho ba” – nó nhủ
thầm trong lòng như vậy.
“Mang những giấy tờ ta đã chuẩn bị sẵn lại đây” - hắn ta ra lệnh -
“Nếu ngay từ đầu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì cô em đâu có phải chịu thiệt?” đổi giọng rất nhanh, Một Mắt dùng tay nâng cằm của nó lên “Nhìn thì cũng thanh tú, quả thật là đệ nhất mĩ nhân của đảo Thiên Đường. Hay là về làm bà xã của ta đi, ta sẽ không bạc đãi cô em đâu. Hhahaha”
Nó nghe cái giọng buồn nôn của hắn
nhưng không nói lại bất cứ câu nào chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng
khinh thường. Nó không cãi nữa vì nó biết giờ này cơ thể của anh không
thể chịu thêm bất cứ sự hành hạ nào của hắn nữa nếu không anh chết mất.
Gia Anh nhìn hắn bằng ánh mắt đầy căm hận, hận không thể chém hắn thành
trăm mảnh cho hả giận. Hắn vũ nhục người con gái mà anh yêu thương. Bàn tay bẩn thỉu của hắn lại dám chạm vào khuôn mặt nó.
Trước đó, nó còn có chút lợi thế nhưng khi nó nhận thua thì nó hoàn toàn bất lợi. Anh và nó đều nằm trong tay hắn, chỉ có thể thử vận may của nó mà thôi
“Ta sẽ kí vào giấy ủy quyền này nếu ông chấp nhận thả anh ấy ra, anh ấy
đã yếu như vậy rồi sẽ chẳng đi đâu được xa cả. Cùng lúc chống lại cả hai họ Trịnh Hạ không phải là một quyết định khôn ngoan đâu. Chi bằng sau
khi khống chế được thế lực nhà ta ông mới chống lại nhà họ Trịnh? Chẳng
phải như vậy nhất cử lưỡng tiện sao?” – nó cố gắng dùng cách thuyết phục hắn tha cho anh. Nếu trong hai người chỉ có một người được sống thì nó
hi vọng đó là anh.
Hắn nghe cũng bùi tai, nhưng hắn thấy vẫn chưa đủ. “Cô em cứ kí đi rồi
chúng ta nói tiếp.” – hắn tự tay cởi trói nhét chiếc bút vào tay nó ép
nó phải kí vào văn bản đã được chuẩn bị từ trước.
“Có phải ta kí rồi thì ông sẽ thả anh ấy?” -nó vừa nói vừa kí vào tập
giấy. Chốc lát đã hoàn thành “ Giờ thì thả anh ấy đi được rồi đấy”
“Làm gì có chuyện dễ dàng thế? Cô em đã quên vừa nãy cô em còn cứng đầu
cứng cổ lắm rồi à? Vì cô em và hắn mà ta đã thiệt mất bao nhiêu đàn em
không? Cô em phải đền bù cho ta chứ? Hắn cũng vậy?” – hắn nheo nheo mắt
nói.
“Ta đã thành người trắng tay làm gì còn có khả năng đền cho ông?” – nó nói. “ Ông nói xong nuốt lời không xứng làm anh hùng.”
“Ai bảo không có? Chỉ cần cô em làm ta vui vẻ là ta đồng ý thả hắn đi.” – phải, hắn nhìn vào cơ thể hừng hực sức sống của nó mà thèm khát. Rất
nhanh nó bị tiêm cho một liều thuốc gì thì bản thân nó cũng không biết.
Gia Anh đã được thả xuống nền nhà kho do lúc trước nó yêu cầu. Anh bị 2
thằng đô con giữ chặt không thể vùng ra được, anh chỉ còn sức để tỉnh
táo.
Một Mắt cười như điên dại nói: “ Trịnh Gia Anh, hơn hai mươi năm trước
tao tận mắt nhìn thấy người con gái mà tao yêu nhất bị cha mày chiếm
mất. Hôm nay, tao sẽ cho con trai của hắn chứng kiến tao chiếm đoạt đời
con gái của người nó yêu nhất. hahahaha……”
Thuốc đã ngấm, nó bắt đầu thấy
nóng. “ Nóng, nóng quá…..nóng…….” Tự tay nó cởi bỏ chiếc áo ngoài, rồi
tới chiếc áo trong, ba chiếc cúc rồi..Một khoảng vai trần của nó lộ ra.
Anh lạc giọng đi hét lên; “ Vi, em dừng lại đi,……Vi” nó nghe anh gọi
nhưng không thể khống chế được mình bởi tác dụng của thuốc. “Gia Anh, em khó chịu quá, nóng quá….”
Một Mắt nhìn thấy thân hình nóng bỏng của nó thì dục vọng tràn ngập mắt hắn. Lũ đàn em cũng nhìn nó đầy thèm thuồng
“Chúng mày nhìn cái gì mà nhìn? Yên tâm, đây là liều cao nên khi tao thỏa mãn sẽ cho chúng mày hưởng sái…”
Một Mắt đè nó ra sàn. Nó biết người đàn ông trước mặt nó không phải là
anh nhưng một cảm giác chống rỗng, ham muốn đã khiến nó vòng tay qua cổ của hắn. Đến đây thì Gia Anh không thể chịu được nữa, người con gái mà
anh yêu nhất bị làm nhục ngay trước mắt mà anh không có cách gì để bảo
vệ. Do anh mà nó mới lâm vào bước đường này. Lòng anh chết lặng khi nhận ra chính tình yêu của anh và nó đã làm cho nó phải chịu đựng rất nhiều.
Nhưng Một Mắt chưa kịp cởi quần thì hắn đã đi gặp Diêm Vương nhờ một
viên kẹo đồng ngay giữa trán. Người ra tay chính là Kay. Sau đó một
người con gái ôm lấy nó, choàng cho nó chiếc áo khoác kín kẽ, không ai
khác đó chính là San San người đã mất tích tối hôm trước. Nó chỉ kịp
nói: “Gia Anh đang nguy hiểm….” trước khi ngất đi trong vòng tay của Gia Anh.
Ba ngày sau, tại bệnh viện Yale
Nó vẫn không thể tin được mọi chuyện. Nó đang ngồi đối diện với giường
của bệnh của Gia Anh chăm chú gọt táo cho anh. Anh thì nhìn nó ngây
ngốc, nở nụ cười đẹp mê hồn.
“Vi, em nói xem có phải anh đang mơ k