
ợ hãi mới phát hiện mình có chút không tốt, mất tự nhiên cười.
“Trên đường cao tốc, bị tông vào đuôi xe, người của các anh hoàn toàn chịu trách nhiệm … Nhưng mà …” Tay cảnh sát nhìn người kia, lại nói
“Chủ xe X5 là người say rượu mà lái xe … Cho nên trách nhiệm sự cố phải
chờ tới ngày mai mới có thể hoàn tất thủ tục, đi đến kết luận cuối cùng … Bằng lái xe và xem tạm thời bị chúng tôi giữ …”
“Chuyện kia không có vấn đề gì, chỉ cần anh cho tôi đem người đi là được.”
“Người đương nhiên là anh phải mang đi rồi, nếu lưu lại chúng tôi còn phải cung cấp lương thực. Trước hết ghi lại anh ta làm việc ở đâu, anh
ta sau khi đến đây không hề mở miệng, nếu không có cuộc điện thoại đó
tôi còn tưởng anh ta bị câm điếc.”
“Tập đoàn Lam Long …” Anh nói một nửa, phát hiện mình lỡ lời liền im lặng.
Cảnh sát dừng lại một chút, hạ bút lần nữa “Tập đoàn Lam Long?
Biết sao? Anh nhếch miệng, làm như mọi người sống ở trên đời này đều
không biết ai ở dưới mí mắt của mình, còn dám nói là không biết? Có lẽ
là nhận ra đây là xe của Lam tổng thì phải.
Cảnh sát cũng không để ý đến biểu hiện của anh, quay lại mục đích của bản thân nói “Thật là đại nhân vật, ngay cả người lái xe cũng có tố
chất, nói không hề quá. Dù sao khi trở về các người cũng nên giáo dục
lại anh ta, nếu không người thân trong nhà Lam tổng giao cho người lái
xe như vậy, không đảm bảo an toàn.”
“Nói như vậy khi trở về chúng tôi sẽ nghiêm túc phê bình.”
“Vậy anh làm gì?”
“Tôi?” Anh nhắm mắt nói “Tôi là nhân viên tập đoàn Lam Long..”
Đông xả tây xả, kí nhận xong, anh đứng dậy chuẩn bị đem Lam Thành đi, khi anh vừa đi ra khỏi phòng trực ban mới nghe tay cảnh sát lặng người
nhìn tên người trên giấy phép lái xe.
“Lam Thành… Tập đoàn Lam Long… Ôi trời, không đúng mà…”
Anh bật cười, Lam Thành ơi là Lam Thành , quá nửa đêm còn kéo cảnh
sát từ trong mộng tỉnh dậy điên theo cậu, cậu cũng thật vô nhân đạo.
…
Ngọn đèn trong quán bar thật mờ ảo, anh nhìn thấy Lam Thành uống hết
ly này đến ly khác, tình trạng này giống hệt năm năm trước, khi cậu ta
biết Đông Hiểu Hi mất tích. Anh thở dài, chính bản thân cũng uống cạn
một ly rượu nói “ Tôi biết cậu không muốn mọi người thấy mình suy sụp
nên mới biến mất. Cho dù cậu không nói tôi cũng biết chuyện này có liên
quan đến Đông Hiểu Hi. Cô ấy mỗi ngày đều đến, ngồi chờ đến tan tầm mới
đi.”
“Cô ấy … cô ấy có nói gì không?” Lam Thành cuối cùng cũng chịu mở miệng, phát ra câu nói đầu tiên của ngày hôm nay.
“Cô ấy không nói gì cả. Chính tôi còn có chút không hiểu, Lâm Sướng
thua kém cô ấy ở điểm nào?” Anh bắt gặp ánh mắt ảm đạm của Lam Thành,
lại cúi đầu xuống uống rượu, vội vàng nói tiếp , “Thôi, không nói đến
Lâm Sướng nữa, mấy năm nay cậu làm cây ngô đồng không phải vì muốn gọi
phượng hoàng trở về sao? Năm năm cô ấy mất tích cậu vẫn chờ đợi, vậy bây giờ người ta đã đứng trước mặt cậu rồi thì còn chuyện gì mà không thể
giải quyết?”
Ánh mắt Lam Thành rốt cuộc cùng hiện lên một tia thần thái, có lẽ vì
những tâm tư rối rắm của anh đều bị Hầu Tử nói toạc ra. Nếu tình yêu vẫn còn sâu nặng như vậy, còn phải do dự vì điều gì? Anh không tin Tiểu Hi
không còn yêu anh, nhưng anh vẫn hỏi chính mình, anh yêu cô, hay là yêu
sự thuần khiết của cô? Hoặc là hưởng thụ tình cảm của cô với anh? Cõ lẽ
không người đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ mà mình yêu thương có một chút tì vết, huống chi cô còn có một đứa con lớn như vậy với
người khác. Rời xa anh năm năm, cô ấy đã sống thế nào? Anh không thể
tưởng tượng những gian khổ, những lo lắng mà cô đã phải trải qua, nhưng
cô vẫn lạnh lung , kiêu ngạo như vậy, vậy trong lúc cô cô độc sao lại
không thể đi tìm một chỗ dựa, anh dựa vào cái gì mà có thể tự tin về bản thân mình? Dựa vào cái gì mà yêu cầu một cô gái yếu ớt tự mình vượt qua tất cả khó khăn đó?
“Cậu nghĩ gì thế, nói ra đi?” Hầu Tử có chút vội vàng, rốt cuộc không nhịn được nói “Lâm Sướng vì cậu mà tổn thương, Đông Hiểu Hi cũng vì cậu mà tổn thương, rồi cậu cũng làm chính mình tổn thương, rốt cuộc cậu…”
“Tôi không muốn làm tổn thương ai cả, nếu muốn tổn thương…”
Anh còn chưa dứt lời Hầu Tử đã chen vào “Cậu dựa vào cái gì mà làm người khác tổn thương? Lâm Sướng rốt cuộc nợ cậu cái gì?”
“Không nợ gì cả, dựa vào hiểu biết của tôi về cô ấy. Cậu đừng tưởng
Lâm Sướng không suy nghĩ về cuộc sống của chính mình, lại càng không cảm nhận được tôi và cô ấy vốn không thể.” Anh nói xong ngẩng đầu lên, dựa
người vào sô pha nói “Mai nói tiếp, tôi say rồi.”
“….”
…
Lam Thành biến mất đã bốn ngày, Đông Hiểu Hi không đến tập đoàn Lam
Long báo danh. Năm năm trước, sự lạnh lùng của Lam Thành cô đã trải qua
nên hiện giờ cô cũng không hề cảm thấy tổn thương. Xem ra năm năm qua,
giữa cô và anh đã không còn sự tín nhiệm, có thể tin tưởng lẫn nhau như
trước đã không thể . Quả là kì lạ, thế giới này tồn tại nhiều loại cám
dỗ, không có cảm giác an toàn tuyệt