
nh đừng nghĩ chỉ bằng hai vạn của mình có thể mua đứt tự do của tôi.”
“Ồ ….. vậy hai vạn cộng thêm một Lam Thành thì thế nào?”
Không biết từ khi nào, Lam Thành đã đi đến bên người cô, lời nói kia
nhấn mạnh, kéo dài ngữ điệu ôn nhu, làm cho người ta khó có thể kháng cự được. Hơi thở nhẹ nhàng ôn nhu phảng phất trên mặt cô, Lam Thành cũng
không có hôn xuống, chỉ là đôi môi mơn man bên tai cô, dịu dàng nói:
“Anh sẽ không hỏi năm năm này rốt cục em đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi hết thảy về cha của đứa nhỏ. Anh thích thằng bé, hãy cho anh một cơ hội, anh nhất định làm hai người hạnh phúc.”
“Em, còn không có nghĩ sẽ tốt đẹp như vậy…..” Nếu nói, đối mặt với
người đàn ông kiêu ngạo trước kia, thì cô còn có thể dùng sự quật cường
của mình để tự vệ, nhưng là đối mặt với ôn nhu của anh bây giờ, Đông
Hiểu Hi lại vô lực chống đỡ. Giờ phút này, cô tựa đầu vào hõm vai anh,
hơi thở riêng biệt lại mê người này lại khiến cô đau lòng, cũng càng
thêm mờ mịt. Cô sợ hãi người đàn ông này liệu có một ngày đột nhiên lại
nói hối hận, lại nói không tốt, lại muốn rời xa. Khi đó cô cùng Trạm
Trạm nên làm cái gì bây giờ?
Lam Thành nhẹ nhàng ôm lấy cô ngồi xuống ghế dựa, đem cô đặt trên đùi mình, một tay choàng lấy thắt lưng cô thoáng dùng lực: “Đây vĩnh viễn
là vấn đề hóc búa.” Nói xong, anh luồn tay vào sau gáy cô, ghì lại mà
hôn. Mà tay kia cầm lấy điều khiển trên mặt bàn, chậm rãi hạ rèm che đi
hai phiến tường thủy tinh, ngăn cản với căn phòng thư kí bên ngoài…..
Giờ phút này, chỉ còn tia sáng truyền qua khe hở màn che tiến vào trong phòng.
Đông Hiểu Hi nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở ngày càng hỗn loạn của
người đàn ông này. Ở trong ấn tượng của cô, Lam Thành không phải là
người không dễ dàng khống chế được bản thân, cho dù tên đã lên dây cũng
có thể làm cho thu phóng tự nhiên được, cho nên thời gian hai năm học
đại học, dù đã có lúc gần gũi thân cận, nhưng họ vẫn giữ đêm xuân đáng
giá ngàn vàng đó đến tận ngày tân hôn. Giờ phút này, cô lại cảm thấy
người đàn ông này so với trước khi kết hôn thật bất đồng, từ vòng ôm
mạnh mẽ, đến hạ thân đã cứng rắn lên, khiến cô cảm nhận được dục vọng
mãnh liệt của anh. Anh sở dĩ không muốn khống chế nữa, phải chăng là đã
hạ quyết tâm tiếp nhận cô cùng đứa nhỏ mà anh nghĩ rằng không có huyết
thống với mình kia sao? Anh muốn có trách nhiệm với cô và Trạm Trạm sao? Ngay cả khi vẫn còn chưa biết chân tướng mọi việc…..
Người đàn ông này liệu cô có thể lại tín nhiệm, ỷ lại một lần nữa?
Ngay tại khi ý chí Đông Hiểu Hi dần dần trầm luân mê đắm thì Lam
Thành đột nhiên buông lỏng vòng ôm ấm áp, nhẹ giọng nói: “Đã đến giờ
rồi!”
Đến giờ gì cơ? Đông Hiểu Hi hoàn toàn mờ mịt, đã bị anh nhẹ nhàng
nâng dậy, giúp cô sửa sang lại vạt áo đã bị mở rộng. Cô không khỏi có
chút xấu hổ, vội quay người đi né tránh tay anh. Lam Thành cũng không
miễn cưỡng, vừa đứng dậy sửa sang lại quần áo của chính mình, vừa cầm
điều khiển trên bàn điều chỉnh kéo hết rèm che lên…..
Ánh sáng chói mắt tiến thẳng vào căn phòng, căn phòng vẫn còn chưa
tan hết hơi thở triền miên giờ đây bại lộ dưới ánh mặt trời. Trên mặt
Đông Hiểu Hi có một tia ngượng ngùng trách cứ, nhưng cũng không tiện
phát tác, chỉ nhìn tấm thảm trên sô pha, lảng tránh hỏi anh: “Anh vừa
mới ngủ ở đây à?”
“Ừ, trước khi em đến có nằm một chút. Anh đã hai ngày một đêm không được chợp mắt chút nào rồi.”
Nghe ngữ khí Lam Thành làm nũng với mình, cô trong lòng hơi căng
thẳng, bèn trêu tức cười nhạo anh một tiếng: “A, cứ nghĩ làm tổng tài
vẫn thực nhàn rỗi chứ. Hình ảnh trên báo chí không phải mỗi ngày đều ở
nhà hàng ăn cơm tiếp khách, giải trí, nói giỡn, trêu hoa ghẹo
nguyệt…….hay sao?”
“Đối với sự tiến công chiếm đóng của em anh sẽ dùng không có ý kiến gì đâu.”
Đông Hiểu Hi nghe xong lại đỏ mặt lên, ôn nhu hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Em không nói thì anh cũng quên mất.” Nói xong, anh nhấc điện thoại
trên bàn nói với thư kí: “Cuộc hẹn buổi tối hãy hủy đi, có gì tôi sẽ
thông báo lại sau.”
Trương Khiết cũng không hỏi nhiều, chỉ lễ phép trả lời: “Vâng, tôi đã biết, thưa Lam tổng. Cuộc họp nhân viên cấp cao mọi người đã đến đông
đủ, hiện tại đang chờ ở phòng họp.”
Lam Thành buông điện thoại trong tay, sắp xếp lại một chút mấy văn
kiện trên bàn, lại nói: “Bây giờ anh có cuộc họp, em đi cùng anh.”
Đông Hiểu Hi hơi sửng sốt, khó trách vừa rồi anh nói là đã đến giờ,
thì ra là cuộc họp này. Xem ra, anh vẫn giống như trước kia, thu phóng
tự nhiên, vẫn là một Lam Thành tự chủ như vậy.
…………
Cái gọi là cuộc họp nhân viên cấp cao, kì thật chỉ có Lam Thành cùng
vài người thân tín, cũng chính là huynh đệ cùng phòng thời đại học của
anh, ngoài ra còn có thêm hai quản lí cao cấp nữa của tập đoàn Lam Long
mà Đông Hiểu Hi không rõ. Có thể thấy được ở tập đoàn Lam Long này, Lam
tổng đây vẫn là lấy thúng úp voi, cái gọi là ban giám đốc chính là bài
trí một cách hình thức, cũng không tham gia vào quyết sách của công ty,
cũ