
Hầu Tử đối với
em, em có thể hiểu, giống như Lâm Sướng là cô gái tốt như vậy, rất đáng
giá cho đàn ông các anh yêu.”
Dường như nghe ra lời nói thử cô, Lam Thành nghiêm túc nói: “Anh hiểu Lâm Sướng, cô ấy sẽ không miễn cưỡng mong muốn phần tình cảm không có
tình yêu đáp lại, lại càng không chấp nhận một người đàn ông không hề
yêu cô ấy. Anh với cô ấy qua lại là do công tác, nếu như có một chút
tình cảm khi giao tiếp, thì cũng chỉ là tình cảm bạn học, anh em … Nhưng nếu anh cố ý né tránh cô ấy, mới là làm tổn thương đối với cô ấy . Em
hiểu ý của anh không?”
Đông Hiểu Hi gật đầu, cô biết nếu Lam Thành có thể thản nhiên mà nói
ra như vậy, nhất định rất đáng tin cậy. Nhưng mà … Cô đỏ mặt nhỏ giọng
hỏi “Anh thật sự một mình ăn cơm cùng cô ấy?”
Lam Thành không có trả lời, chỉ nhìn cô một lúc rồi cười khanh khách. Tiếng cười của anh tràn ngập tiếc thương cùng sủng nịnh, làm cho cô có
chút thẹn thùng.
“Có gì buồn cười.” Cô không tự giác được mân mê miệng, quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn Lam Thành.
“Cùng đi được không?” Lam Thành vuốt tóc cô, ra vẻ thương lượng hỏi.
“Không đi, ảnh hưởng đến buổi ăn cơm của hai người. Vả lại em phải đến đón Trạm Trạm …”
Lam Thành không có kiên trì. Kỳ thật anh cũng biết bữa tối hôm nay
tuy rằng chỉ có anh và Lâm Sướng, nhưng trường hợp này mang theo Tiểu Hi quả thật có chút thất lễ. Trầm mặc một lát, Lam Thành đột nhiên nhớ tới cái gì, anh nghiêng người qua ghế trước, lôi ra một gói đồ ăn vặt, đặt
trên đùi Đông Hiểu Hi “Đói bụng không? Ăn cái này?”
“Gì đây?” Đông Hiểu Hi mở gói đồ, bên trong đều là đồ ăn cho con nít, rất nhiều loại, toàn là loại đồ ăn rất quen mặt.
“Mỗi ngày đều mua cho Trạm Trạm một ít, đây là phần ít nhất. Còn có
một ít ở xe khác, nhưng mà đang bị cảnh sát giữ lại, chưa lấy về?”
“Bị giam xe?”
“Không có việc gì.” Lam Thành nói xong lấy ra từ trong túi một lọ
nước hoa quả, mở nắp rồi đưa cho Đông Hiểu Hi “Uống trước đi, đây chính
là tiện tay làm giúp, bằng không em gặp anh khi nào mới chịu mua đồ ăn
cho con nít?”
Đông Hiểu Hi thật ra cũng có chút khác nước, mặc kệ là tiện tay hay
có chủ ý, chờ khi Lam Thành biết Trạm Trạm là con của anh, cô cũng sẽ
không dễ dàng như vậy buông tha cho anh. Mấy năm nay cô vì con mà phải
chịu không ít gian khổ, dù sao cũng nên trừng phạt anh một chút cho hả
giận. Nghĩ xong, cô uống hai hớp, vừa muốn đưa trả cho anh, Lam Thành
lại cúi đầu uống một ngụm từ cái chai trên tay cô, vẻ ái muội của cử chỉ đó không khỏi làm cho người ta đỏ mặt.
“Này, chú ý thân phận, Lam tổng.” Nói như vậy, nhưng rốt cuộc sợ anh
bị nước trái cây dây ra, Đông Hiểu Hi phải cẩn thận nghiêng chai, tay
kia nâng cằm của anh, giống như khi cô cho Trạm Trạm uống nước.
Sau khi thõa mãn, Lam Thành ngẩng đầu tiếp nhận cái chai trong tay
cô, một bên đóng nắp, một bên nói: “Anh không sao cả, chỉ duy nhất muốn
mau chóng khôi phục lại thân phận làm chồng.”
“Anh cứ mơ đi.” Đông Hiểu Hi hung hăng nói, sau đó đem mặt nhìn ra phía ngoài của sổ xe, che giấu chút ý cười trên gương mặt.
Lúc này, ánh mặt trời đã chậm rãi thối lui, trên trời đang nhuốm dần
một mảng phấn hồng, giống như một bức tranh giàu ý thơ. Nhưng cuộc sống
không phải lúc nào cũng toàn vẹn như bức tranh đẹp đẽ kia, cô khe khẽ
thở dài, phía trước, những chiếc xe bắt đầu chuyển động, tạo khoảng cách với xe của hai người. Lam Thành cũng không có ý định dời xe đi, chỉ
lẳng lặng nhướn mày nhìn cô, trong ánh mắt có vài phần kiên định, cũng
có vài phần cầu xin như trẻ nhỏ.
“Mau lái xe.”
Lam Thành vẫn không nhúc nhích, tiếng còi hối thúc của các xe phía sau vang lên không dứt, cực kỳ chói tai.
“Nhanh lên, em cũng không muốn cãi nhau với người ta đâu.”
Đông Hiểu Hi thúc giục anh, Lam Thành hơi mím môi, nhỏ giọng nói “Xin anh đi.”
“…..” Đông Hiểu Hi nhìn anh vẻ xem thường, có chút bất đắc dĩ “Ừ thì, xin anh, ngoan.”
Quả thực là người tự hưởng thụ, Lam Thành thỏa mãn cười, chậm rãi khởi động xe.
Đông Hiểu Hi nhẹ nhàng thở ra. Bộ dáng vừa rồi của Lam Thành thật
giống với bộ dạng tùy hứng của Trạm Trạm, cô cảm thấy đời này mình đã
nhận định ra một điều của hai cha con nhà này, cả hai một lớn một nhỏ,
đều dễ dàng giận dỗi nhưng cũng thật dễ dàng thỏa mãn. Nếu cả đời này
cùng được hưởng trọn tình yêu của cả hai, hẳn là rất hạnh phúc với cô
chăng?
Thời gian ở trên xe kéo dài thêm một quãng, Lam Thành ấn nút bật CD,
ca khúc “Bởi vì tình yêu” của Trần Dịch Tấn chậm rãi vang lên bên tai
hai người. Nhân sinh không có bao nhiêu năm năm thời gian có thể lãng
phí tùy ý, thanh xuân đã qua, cũng may bọn họ vẫn còn yêu …
Ngay lúc trong xe, vì kẹt đường mà tạm dừng, Đông Hiểu Hi hơi tựa đầu trên vai người đàn ông bên cạnh. Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời
gian gần đây, cô chủ động tiếp xúc với thân thể đàn ông. Trong lòng Lam
Thành ấm áp, đột nhiên cảm giác năm năm chờ đợi ngay tại một khắc này
đều biến thành đá