
n.”
“Cái gì mà hẹn, là nói chuyện công việc.” Lam Thành vội vàng sửa lại
cho đúng, kéo tay cô, nhẹ giọng nói “Anh thấy em thật ngốc.”
“Dù sao cũng phải đi, mau đi đi, nghe lời.” Đông Hiểu Hi ôn nhu hối
anh, cô cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng dây dưa, tâm của cô
bất giác lại mềm trở lại.
“Buổi tối gọi điện thoại cho anh?” Lam Thành nói xong nhấc túi đồ ăn vặt đặt dưới chân Đông Hiểu Hi.
Đông Hiểu Hi gật đầu, lại không quên dặn anh “Nếu uống rượu, cũng đừng tự lái xe về, nghe không?”
“Ừ.” Lam Thành gật đầu với cô, lại nhìn Trạm Trạm vẫn tay “Gặp lại con sau nhé, ngày mai chú tới đưa con đi nhà trẻ được không?”
Nhìn bàn tay nhỏ của Trạm Trạm đặt ở trước ngực, như đang gãi gãi,
xem như là đang tạm biệt anh. Lam Thành nở nụ cười thật tươi trên mặt.
Nụ cười này làm cho Đông Hiểu Hi mê muội, người đàn ông đẹp như vậy rất
nhiều phụ nữ thích, nghĩ tới một hồi nữa anh ở cùng Lâm Sướng một chỗ,
lòng liền có chút bối rối. Mối quan hệ giữa bọn họ từ giờ trở đi, cần có thêm sự tín nhiệm.
Chiếc xem Lamborghini màu đen dần dần khuất xa tầm mắt, cô mới quay
đầu, phát hiện Trạm Trạm đang ở giữa công viên chơi đùa. Cô vừa muốn dặn con vài câu, phía sau lại có một thanh âm quen thuộc gọi lại.
“Đông Hiểu Hi, tôi muốn cùng cô nói chuyện về Lam Thành và Lâm Sướng.”
Đông Hiểu Hi quay đầu lại, thấy Hầu tử đứng cách đó không xa, liền
thản nhiên cười nói: “Như thế nào mà phó tổng Trương cũng lấn chiếm sang công việc của chúng tôi thế này? Tôi cứ nghĩ theo dõi vốn là việc của
phóng viên chúng tôi chứ, không ngờ rằng anh làm còn tốt hơn.”
Hầu tử giương giương mi mắt lên: “Quả là nhìn không ra, tiểu nha đầu này cũng học được cách cắn người.”
“Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là đang phòng vệ mà thôi.”
“……”
Cô nhóc thời còn đại học, giờ đây xem ra đã thành con nhím ẩn mình
rồi, bề ngoài thoạt nhìn thì nhẫn nhục chịu đựng, nhưng thật ra nhu
nhược của cô là bao bọc ngoài thanh kiếm. Khó trách ngay cả Lam Thành
cũng bại trận…. Hầu tử nghĩ ngợi, xấu hổ nở nụ cười, lại nghe đối phương tiếp tục: “Phó tổng Trương, anh là tới nhắc nhở tôi chỉ nên làm tốt bổn phận của phóng viên, không nên vượt quá giới hạn mấu chốt phải không?”
Đông Hiểu Hi nói xong lại mỉm cười: “Thật ra, tôi trở lại thành phố T
cũng không phải vì Lam Thành, tôi cũng không nghĩ đến vì công việc mà
lại bị cuốn vào cuộc sống của anh ấy…… Tôi thừa nhận việc nhận nhiệm vụ
phỏng vấn lần này quả là có tư tâm. Tư tâm này cũng không phải vì Hạng
Hàn hay toàn soạn, mà là vì Lam Thành. Anh ấy thân là tổng tài tập đoàn
Lam Long, lại là một trong những thương nhân bất động sản số một thành
phố này, không nên làm ra một bản hiệp ước mà thoạt nhìn thì như bố thí
nhưng thực tế thì lại là kiềm chế người khác như vậy. Tuy rằng lực ảnh
hưởng của thương báo Thời Đại còn chưa đủ lớn, nhưng dù thế nào cũng là
trong giới tin tức, là nơi nên kiềm chế lên tiếng vẫn hơn. Nếu chuyện
này công bố ra ngoài, thể diện của Lam Thành cùng tập đoàn Lam Long còn
đâu nữa? Nếu là vì tôi gây lên, thì sẽ từ tôi mà giải quyết đi…… Nhưng
phó tổng Trương cũng không cần khẩn trương như thế, nếu quả thật anh ấy
cùng Lâm Sướng có tâm, là thực lòng với nhau thì tôi cũng sẽ không ngu
xuẩn đặt mình trong tình trạng xấu hổ như vậy đâu…….”
Ngôn từ thản nhiên của Đông Hiểu Hi làm Hầu tử có chút cảm giác ngoài ý muốn, anh không thể không một lần nữa xem kĩ lại người phụ nữ trước
mặt mình, ánh mắt cô là thản nhiên, là kiên định đến như vậy. Đây không
phải là ánh mắt mà một người không thật lòng có thể biểu lộ ra được, vì
thế anh hỏi: “Thành tử biết cô làm vậy là vì cậu ta sao?”
“Không biết…..” Đông Hiểu Hi lại khẽ lắc đầu: “Nếu chỉ bởi vì cảm
động mà nhớ lại chuyện xưa, hay vì cảm động mà thay đổi điều gì đó thì
thật không có ý nghĩa….. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ sẽ giống như năm
năm trước, đặt mình ở vị trí bị lựa chọn như thế…….. Nếu phần tình cảm
này, hai người không thể ở vị trí ngang nhau, thì không cần là hơn.”
“Cô không hiểu là hai người lúc ấy cũng không thể là ngang hàng hay
sao. Ngay từ lúc đầu hai người ở bên nhau, tôi đã cho rằng chuyện tình
cảm này, mặt ngoài là Lam Thành chiếm ưu thế, nhưng thật ra chân chính
hèn mọn cũng là cậu ấy. Bởi vì tôi nhìn thấy được một kẻ tư chất hơn
người, vốn kiêu ngạo tự phụ trong giới tài tử kiến trúc như cậu ta, lại
không ngại nhiều lần hèn mọn bán giá rẻ các tác phẩm thiết kế, cũng chỉ
vì để thỏa mãn lòng hư vinh của người phụ nữ của mình, đấy chính là cái
cậu ta gọi là mang lại hạnh phúc cho cô ta? Nhưng vị tiểu thư nhà giàu
kia sau khi vũ nhục cách làm của cậu ấy, không tín nhiệm tình yêu của
cậu ấy, lại bỏ đi biệt tích, cậu ta đổi lại được gì? Là năm năm đau khổ? Tôi chỉ là muốn hỏi cô, đây là TMD (một tiếng chửi bậy, đại loại như mẹ nó,con bà nó,…) cái loại tình yêu gì vậy? Lam Thành rốt cục cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, vậy mà năm năm nay, cậu ta chỉ có thể
dùng công việc bề bộn làm cho chính mình mệt