
mỏi, gây tê bản thân, tạm
thời đem mình giải thoát khỏi đoạn tình cảm kia…… Cậu ta cũng là người
bình thường không phải sao? Mấy anh em chúng tôi ai cũng chưa kết hôn,
cho dù tìm được bạn gái cũng không dám đưa tới trước mặt cậu ấy, sợ sẽ
kích thích tâm tình của cậu ta…… Cô đừng tưởng rằng hôm nay tôi tới đây
là vì Lâm Sướng mà nói chuyện, tôi chỉ là đau lòng cho người anh em của
mình thôi. Tôi chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cô, nếu không muốn cùng Lam
Thành hợp lại một lần nữa thì hay để cho cậu ấy một con đường sống, đừng có luôn lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt cậu ấy nữa…. Cô nói cô cái gì mà
như gần như xa chứ? Đùa với cậu ấy vui lắm sao? Có lẽ cô không biết,
Thành tử hai ngày trước bị thương ở chân……….”
“Tai nạn giao thông sao?”
Thấy Đông Hiểu Hi bật thốt lên hỏi, Hầu tử bình tĩnh nhìn nàng vài
giây rồi lên tiếng: “Tôi biết cậu ấy sẽ không nói cho cô, chỉ là…….. Cái hai người gọi là tình yêu chính là đau đớn vô cùng đều chỉ mình cậu ta
chịu đựng sao? Là như vậy sao?”
Ngay khi hai người không hẹn mà cùng trầm mặc, đột nhiên một thân ảnh nhỏ nhắn chạy về phía bọn họ……..
“Mẹ, mẹ, con muốn uống nước.”
Phút chốc hai chân Đông Hiểu Hi bị hai bàn tay nhỏ nhắn đen bẩn ôm
lấy, cô không khỏi cúi đầu xuống, thấy trán Trạm Trạm đầy mồ hôi, khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang ngẩng lên nhìn cô……… Đông Hiểu Hi cười cười
lấy khăn ướt từ trong túi xách ra, không nhanh không chậm mà lau tay cho Trạm Trạm, sau đó lại lấy chai nước từ túi to dưới chân, mở nắp đưa cho thằng nhỏ, ôn nhu nói: “Uống chậm một chút.”
Hành động không coi ai ra gì này làm Hầu tử sợ ngây người: “Con cô?” Anh thoáng phát ra thanh âm run run hỏi.
Đông Hiểu Hi gật gật đầu, lại nói với Trạm Trạm: “Trạm Trạm, mau chào chú đi.”
Thằng nhỏ thực thẹn thùng, đối mặt với người xa lạ hoàn toàn không có cái loại khí phách thong dong như ba nó, nhưng là ánh mắt tự tin cùng
kiêu ngạo lại giống Lam Thành trước đây như đúc……. Hầu tử lầm bầm lầu
bầu, cúi đầu hỏi: “Lam Thành có biết không?”
Đông Hiểu Hi cũng không trả lời, chỉ cúi đầu nói với Trạm Trạm: “Mau
đi chơi đi, để mẹ với chú nói chuyện, cẩn thận đừng để ngã …..” Nhìn
bóng dáng con càng lúc càng xa, cô mới xoay người lại thản nhiên cười
nói: “Lam Thành nghĩ là con của người khác………”
“Tôi thấy hắn ta đúng là khôn khéo nhầm chỗ rồi, thực ra chỉ là một tên ngốc………”
Đông Hiểu Hi lại cười một chút: “Hãy giúp tôi một chuyện, anh đừng
nói cho anh ấy biết được không? Tôi muốn sẽ tự mình tìm cơ hội nói cho
anh ấy.”
Hầu tử tự hỏi một lát rồi gật gật đầu: “Chuyện của hai người tôi mặc
kệ.” Nói xong liền quay người đi về phía xe của mình, thậm chí quên cả
nói lời từ biệt. Xem ra tình huống bất thình lình vừa rồi làm anh nhất
thời khó có thể tiêu hóa được. Làm người ngoài cuộc, anh vẫn tự nhận là
mình hiểu rõ chuyện tình cảm này, nhưng giờ phút này anh đột nhiên ý
thức được người ngoài vĩnh viễn đều không có biện pháp nhìn thấu thế
giới tình cảm của người khác, một chút trả giá trước mắt người khác có
thể nhìn thấy, nhưng cũng có những cái người ta nhìn không đến được. Anh không nghĩ tới thiên kim tiểu thư nhà giàu không hiểu chuyện trước kia
lại một mình yên lặng trả giá bằng năm năm đau khổ, cũng không cầu hồi
báo, mà anh, lại còn mệt người vì Lam Thành kêu oan. Anh thậm chí bắt
đầu hối hận chính mình từ trước đến nay đã đối với nha đầu kia luôn
thành kiến, lạnh nhạt.
Cho đến khi đi tới bãi cỏ phía xa mới phục hồi lại tinh thần, quay
đầu hướng Đông Hiểu Hi cười mà hô to: “Cô còn nhiều cơ hội để tra tấn
cậu ta, đó là cậu ta xứng đáng nhận được…. Có điều về sau tra tấn đủ rồi thì hãy cho cậu ấy một cơ hội đi……”
“………”
Thật sự còn cần phải tra tấn sao, như Lam Thành nói, bọn họ có bao nhiêu lần năm năm để lãng phí?
Bóng chiều buông xuống, Đông Hiểu Hi đứng xuất thần đã lâu, cho đến
khi Trạm Trạm kéo góc áo cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đói.” cô mới chậm
rãi phục hồi lại tinh thần.
“Mẹ, vì cái gì hôm nay có nhiều chú như vậy?”
Đông Hiểu Hi không trả lời, chỉ cười cười ngồi xổm xuống sửa sang lại quần áo cho con. Sau đó đùa vui hỏi: “Vậy con thích chú nào?”
“Thích chú Lam.” Trạm Trạm không cần nghĩ ngợi mà trả lời.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì chú ấy cười, còn chú vừa nãy thì không.”
Đông Hiểu Hi không khỏi cũng cười, có lẽ thằng nhỏ yêu mến cũng không phải vì nguyên nhân cụ thể gì, mà chính là linh tính giữa cha và con.
Cô ôm lấy Trạm Trạm, giọng nói có chút thương lượng: “Trạm Trạm, hôm nay đến nhà ông bà ngoại ăn cơm có được không, buổi tối mẹ có chút việc.”
“Vậy ngày mai làm sao Trạm Trạm đi nhà trẻ bây giờ?”
“Mẹ cho con nghỉ một hôm, có được không?”
“Nhưng là…….” Trạm Trạm lắc lắc đầu, cực kì không tình nguyện mà nhỏ
giọng nói: “Nhưng mà chú Lam đã nói sẽ đến nhà trẻ đón Trạm Trạm…….”
“À, là như vậy a…….” Đông Hiểu Hi lại tự hỏi một lúc, rồi nói: “Mẹ sẽ nói chú ấy ngày mai đến nhà ông bà ngoại đón con, được k