
ng có thể thấy mấy vị nhiều năm lăn lộn thương trường, đã sớm trở nên
giả dối vô cùng này, đối với vị tổng tài trẻ tuổi của mình quả nhiên tín nhiệm.
Thấy Đông Hiểu Hi tiến vào, Phì Tử cùng Lão Nhân đều vuốt cằm hơi hơi cười, chỉ có Hầu Tử bộ mặt trong trẻo lạnh lùng làm bộ như không thấy.
Lúc này đây, cô dường như hiểu ra Lam Thành vì sao mang cô tham gia buổi họp này. Đây chắc chắn là một buổi thảo luận chiến lược tương đối tuyệt mật, ngoại trừ là những người anh vô cùng tín nhiệm sẽ không được tham
gia, huống chi Đông Hiểu Hi xuất hiện ở tập đoàn Lam Long vốn với thân
phận phóng viên. Xem ra Lam Thành chính là nóng lòng muốn cùng mọi người tuyên cáo chứng minh điều gì đó………….
Cuộc họp vẫn thảo luận xoay quanh mấy hạng mục đầu tư buồn tẻ, Lam
Thành cũng không phát biểu ý kiến gì nhiều, đa phần là ngồi lắng nghe,
ngẫm nghĩ, chỉ có Trương Khiết ngồi bên cạnh anh không ngừng ghi chép
vào máy tính, anh cũng sẽ ngẫu nhiên dùng ngón tay thon dài chỉ điểm một chút, Trương Khiết sẽ sửa chữa ngay. Đông Hiểu Hi nhìn bọn họ ăn ý phối hợp, nghĩ lại bản thân mình cùng anh cho dù là cuộc sống, hay tình yêu
đều không thể đạt đến mức độ ăn ý đến vậy, rốt cục là vì cái gì mà tạo
thành như thế? Chẳng lẽ bọn họ yêu nhau còn chưa đủ thâm sâu?
Đột nhiên, cô nghe thấy tên Lâm Sướng, mới biết bọn họ đã chuyển hướng đề tài thảo luận rồi.
Hầu Tử nói: “Khu đất mới trúng thầu kia là do chính phủ nghiêm khắc
quy hoạch phạm vi, chỉ có thể dùng cho cư dân kiến thiết lâu dài. Nói
cách khác, dù là về kết cấu bên ngoài hay sử dụng, cũng đều không trong
phạm vi khống chế của chúng ta. Thành Tử, tớ hiểu được cậu thiết kế
“tiểu khu Thành ánh sáng” là có dụng ý của mình, cũng muốn cùng quảng
trường kiến trúc phối hợp với nhau, nhưng chỉ sợ phương án thiết kế của
cậu sẽ không được thông qua, cậu phải hiểu không thể xem toàn bộ dân cư
thành phố T đều sống cuộc sống thượng lưu như vậy được. Đây chính là khu chung cư bình thường, không phải biệt thự, chúng ta lo lắng nhất chính
là sức mua của người dân, trước mắt bọn họ không có khả năng hưởng thụ
nơi sang quý, lãng mạn như vậy…..”
Lam Thành không nói gì, chỉ quét ánh mắt về phía Lão Nhân. Lão Nhân
hiểu ý liền không chậm không nhanh mà nói: “Tập đoàn Lam Long vốn dĩ vẫn tạo ra sản phẩm một cách có ý thức, trong đó không chỉ có chất lượng,
mà còn có thiết kế độc đáo, hiện tại tiêu chuẩn cuộc sống của dân cư
không ngừng tăng cao, càng nhiều người hi vọng vật chất và tinh thần có
thể cùng tồn tại, tập đoàn Lam Long cũng chính là theo sách lược như vậy mà chiến thắng trên thương trường, cho nên chỉ thay đổi một chút phương án thiết kế của Thành Tử hẳn là không đủ, về phần chính phủ bên kia,
Lâm bộ trưởng vẫn luôn bật đèn xanh đối với tập đoàn Lam Long, nên việc
này cũng sẽ không trở thành chướng ngại.” Lão Nhân nói xong, cố ý lảng
tránh Hầu Tử đang trợn mắt nhìn mình, lại tiếp: “Chỉ là, việc giải tỏa
bây giờ mới là vấn đề lớn, trước mắt danh sách ghi lại cũng đã có hơn
mười hộ không chịu cưỡng chế, hơn nữa hơn mười hộ này chiếm đa số là
người cao tuổi…. Thành Tử, cậu nghĩ thật sự cần dùng thủ đoạn cắt điện,
cắt nước để cưỡng chế sao?”
Đông Hiểu Hi không biết mình mẫn cảm vì là phóng viên, hay vẫn là vì
đối với Lam Thành vẫn luôn yêu cầu tiêu chuẩn rất cao, cô không khỏi
ngừng thở, chờ mong quyết sách của Lam Thành.
Anh bất động thanh sắc nói: “Trước mắt để chính phủ ra mặt giải
quyết, xem bọn họ đưa ra điều kiện gì. Nếu không được, vậy nên làm cái
gì thì cứ làm cái đó.”
Đông Hiểu Hi rùng mình trong lòng, chỉ mong người đàn ông này sẽ không trở nên quá vô tình.
Đồng thời, Lam Thành cũng không thay đổi nét mặt nhìn thoáng qua cô,
lại nói: “Mặt khác, phương án kiến tạo sân gôn và nơi vui chơi giải trí
là trọng điểm trước mắt, chúng ta hiện tại quan trọng nhất là tốc độ.
Nếu không còn ý kiến gì, vậy tan họp tại đây.” Lam Thành nói xong liền
đứng dậy, xoay sang nói với Trương Khiết: “Buổi tối, hẹn với bộ trưởng
Lâm.”
Ngay khi Lam Thành chuẩn bị rời hội trường, đột nhiên bị Hầu Tử gọi lại.
“Lam Thành, cậu không phải rất ích kỷ hay sao? Lâm Sướng không phải nha đầu nhà các người để sai bảo.”
Trên đường trở về gặp phải thời điểm kẹt xe, dòng xe nối đuôi nhau
thật dài uốn lượn trên đường, liếc mắt cũng không thấy điểm cuối.
Có người đẹp bên cạnh, Lam Thành cũng không vội vã, có lẽ là do ông
trời muốn thành toàn cho anh được ở bên cạnh người phụ nữ của mình thêm
lâu. Nhưng mà dọc theo đường đi, người phụ này luôn bảo trì sự trầm mặc, làm cho anh có chút lo lắng. Thừa dịp kẹt xe, anh nhoài lại gần, mặt
gần sát cằm cô, cười nói: “Đang tự hỏi cái gì? Đừng nên lãng phí trí tuệ suy nghĩ cái gì biết không? Tất cả nên thuận theo tự nhiên.”
Đông Hiểu Hi trừng mắt liếc anh một cái, tránh qua một bên trốn tránh hơi thở của anh.
Lam Thành cười, ngồi ngay ngắn lại “Đừng để ý lời nói của Hầu Tử, cậu ta không nhằm vào em …”
“Ừ, em biết.” Đông Hiểu Hi khẽ thở dài “Thái độ của