XtGem Forum catalog
Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325984

Bình chọn: 7.00/10/598 lượt.

cố ý nói cho cô nghe. Thật ra thời
đại tin tức bây giờ, thêm mắm dặm muối chính là một phần của cuộc sống
mà thôi, Đông Hiểu Hi cũng không có yếu ớt đến mức không thể chịu đựng
được nữa, chính là không thoát ra được thì cứ thản nhiên hưởng thụ. Cô
cũng không sao cả, đem thức ăn trên bàn ăn hết, coi mấy lời kia không
đáng quan tâm. Đang lúc cô còn đang đắc ý, tưởng rằng cứ yên ổn, tĩnh
lặng như này thưởng thức thời gian cơm chưa thì một thân ảnh đột nhiên
đứng trước mặt cô.

Đầu tiên là một đôi giày da nam Italia sáng bóng, quần tây màu đen
sang trọng, dần lên trên là áo sơ mi nhung tơ trang nhã, trên cánh tay
tùy tiện vắt chiếc áo vest xám tây trang. Không cần nhìn nữa cũng biết
người đó là ai.

Thì ra âm thanh bên tai kia ngừng lại vốn không phải vì thái độ thể
hiện cảnh cáo của cô, mà là vì sự xuất hiện hiếm có của Lam tổng đại
nhân ở nhà ăn công nhân viên này, đúng là làm cho mọi người chấn kinh
rồi. Sự khiếp sợ tự nhiên này cũng mang theo vài phần kinh hỉ cùng vài
phần khẩn trương.

Đông Hiểu Hi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sáng lạn đường làm quan rộng mở kia, cũng không keo kiệt mà nở nụ cười với anh: “Chào buổi trưa, Lam
tổng.”

Lam Thành hơi cười cười, dường như có chút phê bình mà ân cần thăm hỏi: “Ăn cái này sao?”

Cô biết lấy sự rèn luyện lí trí của Lam Thành hàng ngày mà nói, anh
sẽ tuyệt đối không ở trước mặt mọi người mà nhắc đến bất kì điều gì liên quan đến chuyện tối qua, chỉ là vì sao câu hỏi thăm đứng đắn này lại có vẻ tà ác như vậy a? Đông Hiểu Hi xấu hổ chớp mắt, cố trấn tĩnh trả lời: “Tôi cảm thấy ăn cái này rất tốt, người lao động thì phải có tự giác
của người lao động…..”

“À, vậy cô cũng lấy dùm tôi một phần đi!”

“Tự mình lấy đi.”

Đông Hiểu Hi không để ý đến anh, vừa mới cầm đũa định ăn tiếp, thì
khay thức ăn đã bị kéo về phía đối diện, người nào đó thản nhiên ngồi
xuống trước mặt cô, cầm đôi đũa trên tay cô, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, tự nhiên mà ngồi ăn cơm.



Nhà ăn im lặng lạ thường, chỉ có những ánh mắt tựa như đào núi lấp
biển hướng về phía Lam Thành và Đông Hiểu Hi, ngẫu nhiên còn phát ra âm
thanh sợ hải và cảm khái rất nhỏ.

Tất nhiên Lam Thành cảm thấy không sao cả, dù sao thời gian ăn cơm
cũng sẽ không có ai đi tới “lễ phép” tiếp đón anh, cho nên anh liền
không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng nhàn nhã ăn cơm. Nhưng giờ
phút này Đông Hiểu Hi lại “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”. Năm
năm trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy, chỉ cần có quan hệ với Lam Thành
liền bị mọi người để ý. Cô vốn nên quen, nhưng mà vào lúc này muốn ở
trước mắt bao nhiêu người, không dễ tự nhiên trước cảnh tổng tài và một
phóng viên nhỏ cùng nhau ăn cơm trưa, thật là có chút làm cô ăn không
tiêu. Huống chi đối diện với người này, cho dù ăn cơm hộp cũng giống như là ăn một bửa tiệc tao nhã ở nước Pháp, mà khí thế cùng tự tin của mình dường như đều kém xa anh, vì thế tay cô đơ ra cứng ngắt.

Lam Thành ăn cơm xong, trên bàn có sẵn bình nước, anh liền một bên
uống nước một bên thưởng thức tướng ăn ngốc nghếch của cô gái đối diện.
Thật ra nếu Đông Hiểu Hi lấy tốc độ ăn cơm bình thường nhất định là ăn
xong trước Lam Thành, dù sao năm năm này, kể cả khi đang làm công, đã có chút thói quen quân sự hóa, nhưng mà hôm nay chiếc đũa thật không hợp
với đôi tay, gắp cơm lên lại luôn rớt xuống, làm cho cô rất căm tức. Đợi cô vất vả ăn xong Lam Thành rốt cục nhẫn nại không được liền bật cười
“Em khẩn trương cái gì?”

Đông Hiểu Hi như trút được gánh nặng, một bên đứng dậy đi ra ngoài,
một bên trừng mắt nói “Rốt cục phát hiện một vấn đề, ăn cơm cùng với anh sẽ giảm thọ.”

“Không phải chứ, năm năm trước chúng ta sống cùng nhau đã ăn chung một cái bát nữa là.” Lam Thành theo sát phía sau.

“Đó là ở nhà, không có nhiều ánh mắt như vậy.”

Nói xong, Đông Hiểu Hi có chút hối hận, quả nhiên ngay sau đó Lam
Thành cười nói: “Vậy thì không bằng về sau, chỉ mình hai ta về nhà ăn
cơm trưa?” Ngữ điệu của anh có chút tà ác, cũng may hai người đã đi vào
chỗ hành lang không người. Đông Hiểu Hi cũng không thèm bận tâm, lấy tay đấy anh ra khỏi bên người “Anh đừng có mơ.”

“Anh thích giấc mơ thành sự thật.”

Gặp Lam Thành lại có chút ý xấu tiếp tục sáp lại gần cô, Đông Hiểu Hi vừa muốn đẩy ra, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hạ Tuyết.

“Hi, thời gian cơm trưa nên rốt cục có thể nghỉ ngơi, liền điện thoại cho cậu.”

Đông Hiểu Hi kinh ngạc “Trong thời gian này cậu đã chạy đi đâu? Đổi
số điện thoại cũng không nói cho mình biết, cậu muốn chết à?”

“Đừng nói nửa, một lời khó nói hết. Mình hiện tại đang ở Hải Nam, bị
điều tới đài truyền hình Hải Nam. Vốn định sớm liên hệ với cậu, nhưng mà sống ở đây không quen, đành phải đợi từ từ thích ứng đã.”

“Hải Nam à, đó là thiên đường nhân gian, nếu lại gặp được người trong lòng, chi bằng cậu trực tiếp thề non hẹn biển, tổ chức một hôn lễ lãng
mạn luôn.” Đông Hiểu Hi cười hướng cầu