
âu nay bị bắt nạt, cuối cùng cúng được bình yên.
Âu Thần khuôn mặt hơi
biến dạng, quệt miệng, khó khăn đứng lên yêu cầu rút lui. Trước khi đi
không quên liếc Vũ Thiên một ánh mắt đầy ẩn ý.
Thiên Vũ im lặng nhìn nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Vũ Thiên, quay đầu ra về.
oOo
"Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!" Mọi người nét mặt ai cũng vui vẻ, tuy bộ dạng có hơi chật vật một chút.
"Wa, cái công tập luyện trong mấy ngày qua cũng thật có ích."
"Shishishi, đại tỷ là số một!"
Vũ Thiên không biết
sau này mình còn phải tháo kính rồi đánh nhau không, nhưng so với cảm
giác không bị trói buộc trong chuẩn mực "bình thường" mà mình tự đặt ra
thì thế này tốt hơn nhiều.
Tất cả đang muốn đến
một quán ăn nào đó làm một bữa. Nhưng Mộc Thanh thì lại vừa bị Thiếu
Phong chặn giữa đường kéo đi. Mọi người chỉ tủm tỉm cười, không ai ngăn
cản.
Thiếu một người thì đâu còn vui nữa! Mọi người cũng thấy hơi mệt, lùi việc ăn mừng lại hôm sau.
Về phần Vũ Thiên, cô xuống bến xe bus rồi tiếp tục đi bộ về nhà, không ngở được tới những việc sắp xảy ra kế tiếp...
Xe bus
tất nhiên sẽ không vào sâu trong khu biệt thự nên Vũ Thiên phải tự đi
bộ. Cô cũng nghĩ đây chỉ là một cách rèn luyện sức khỏe.
Khu biệt thự S khá
thưa thớt, cách vài chục mét mới có một ngôi nhà, thỉnh thoảng mới nhìn
thấy vài ngôi nhà nằm cạnh nhau. Những khu đất trống đầy cỏ vẫn đang đợi được bán vì giá đất ở đây không hề thấp.
Đoạn đường Vũ Thiên đi khá vắng vẻ, lâu lâu mới có một chiếc xe sang trọng nào đấy đi ngang qua.
Tiếng động cơ xe motor chợt vang phía sau lưng Vũ Thiên, sau đó càng ngày càng gần, rồi cuối
cùng cô thấy một đám học sinh vẫn đang mặc đồng phục đủ các loại trường, cưỡi xe motor dừng trước mặt mình.
"Hi, thủ lĩnh xinh đẹp, còn nhớ anh chứ?" Tên đi đầu lên tiếng.
"Không." Nhìn hắn khá quen, chắc là thủ lĩnh trường nào đó từng bị hạ gục.
"Lạnh lùng vậy sao? Anh đây rất muốn biết cô em còn giữ được bộ mặt ấy đến bao giờ."
Lũ này là tập hợp
những kẻ thua nhục nhã dưới chân Vũ Thiên, trong khi trước đánh nhau,
chúng còn giễu cợt cô. Kết quả là, mỗi một thông tin nhỏ của trận đánh
đều được đưa lên forum các trường, khiến Vũ Thiên càng được nổi tiếng và ái mộ, còn chúng thì đi đâu cũng bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ thay vì
ánh mắt kính sợ trước đây.
Bọn chúng tuy chết mê
chết mệt khí chất nữ vương của cô, nhưng lòng tự cao của một thằng đàn
ông khiến chúng không chịu nổi. Hôm nay chúng không đến tay không, mà
cầm theo gậy để nắm chắc phần thắng. Chúng muốn trả thù riêng.
"Theo tôi đến tận đây
sao?" 10 tên không là vấn đề, 20 tên vẫn là chuyện nhỏ, nhưng đông thế
này thì... Vũ Thiên nhìn cảnh bất lợi trước mặt, thầm than không ổn.
"Đi theo cô em chỉ có một người, bọn anh cũng vừa mới đến thôi. Sao, cô em có gì muốn nói không?"
Vũ Thiên mặt không đổi sắc thầm nghĩ, sư phụ đã dạy cô rằng, đánh không lại thì bỏ chạy. Nhưng làm sao chạy khỏi được mấy tên lái motor?
"À... chúng ta có thể thương lượng một chút không?"
"Ồ, có thể chứ."
"Dễ dàng vậy sao?" Vũ Thiên nhướn mày.
"Chỉ cần cô em quỳ xuống lạy bọn anh để bọn anh chụp vài bức ảnh là được." Hắn cười khả ố.
"Vậy sao? Chỉ sợ nhận cái lạy của tao rồi bọn mày sẽ hết đường gặp lại bố mẹ."
Nói xong Vũ Thiên nhặt cục đá dưới chân ném chuẩn xác vào chính giữa mặt tên kia. Đầu hắn chảy máu...
"Hahaha..." Chẳng biết có thoát được không, nhưng Vũ Thiên vẫn thấy rất sung sướng vì cục đá của mình.
Ý, tính cách của cô lại lộ ra tính trẻ con rồi.
Vũ Thiên ngừng cười
tránh những chiếc gậy đang vung tới tấp về phía mình. Giật tạm lấy một
cái, Vũ Thiên tập trung đánh. Chúng đông thật...
Đánh thì khó trúng,
lại còn vừa đánh vừa đỡ... cô thật sự đã thấm mệt, cầm gậy cũng thấy khó khăn. Một tay rút chiếc kìm điện trong túi, Vũ Thiên bất chấp bị đánh
để tiếp cận từng người một và dí điện.
"Nó có kìm điện, đừng để nó đến gần!" Một tên hét lên.
"Haha, bị phát hiện rồi."
Mắt thấy mấy chiếc gậy vẫn không ngừng đánh đến, Vũ Thiên chỉ còn cách đưa tay lên đỡ, hoặc cố gắng giật lấy để không phải chịu đòn nữa...
Cánh tay đau nhức, khi sắp thấy không chịu nổi nữa thì cô không cảm thấy còn bị đánh vào người.
Hé mắt, Vũ Thiên thấy
bóng lưng của một cậu con trai. Quay lưng về phía cô để che chắn, nhưng
cô vẫn thấy hắn đánh ngã từng người từng người một, mạnh mẽ như một ngọn lửa.
Thấy mắt hơi mờ, Vũ Thiên gắng ngồi dậy dụi dụi mắt. Nhưng tên kia đều nằm la liệt dưới đất, tay cực lực ôm lấy chân.
Cô ngẩn người. Chân là điểm trụ của mỗi người, đó có thể coi là điểm yếu. Đánh vào chân sẽ
khiến chúng không thể đứng dậy tiếp tục chiến đấu nữa. Vậy mà cô không
nghĩ ra sớm...
"Cút hết đi."
Giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm kia khiến tâm bọn chúng run rẩy. Nhưng chân đến đi còn k