The Soda Pop
Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323064

Bình chọn: 7.00/10/306 lượt.

hông nổi, sao mà lên được xe?

Thiên Vũ nghiến răng không nói gì, quay lại bế cô lên, nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định hướng về phía nhà cô mà bước tới.

"Là cậu..." Nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn, bỗng nhiên cô cảm thấy rất an toàn.

"Ừ, là tôi." Hắn nhìn
cô cười dịu dàng như gió xuân. Cứ nghĩ mạnh mẽ như cô sẽ không cần hắn
bảo vệ, nhưng thà hắn không có cơ hội bảo vệ cô còn hơn để cô chịu đựng
những việc này.

"Sao cậu lại ở đây..." Vũ Thiên cúi đầu.

"Cậu không muốn thấy tôi sao?"

"Không phải, nhưng..."

Nhớ lại, lúc hắn vừa
đến bida club liền nghe đứa nào đó thảo luận kế hoạch trả thù của mấy
tên chết tiệt này, chúng cược nhau xem thủ lĩnh Orient sẽ thảm bại hay
mấy tên kia thảm bại. Không nói thêm nhiều, Thiên Vũ đã vội vã tới đây.
Địa chỉ nhà cô, hắn sớm đã biết...

"Tôi vì cậu mà đến, không cảm ơn sao?" Hắn định nói xin lỗi vì đã đến muộn, nhưng sợ không khí nặng nề nên đã đổi lại.

"Cảm ơn... tôi có thể đi được." Vũ Thiên càng cúi thấp đầu hơn nữa.

"Nhưng tôi thích bế
cậu. Không thấy rất lãng mạn sao?" Nhìn cô lúc này, hắn lại nhớ đến hôm
sinh nhật cô. Vẻ ngoài lạnh lùng ấy đã biến mất.

"...." Đối với câu nói đùa của hắn, cô lúng túng chẳng biết nên nói gì.

"Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"

"Không cần, chúng đánh chưa hại đến xương..."

Nhìn cánh cổng lớn uy nghi của nhà mình, Vũ Thiên ngạc nhiên: "Sao cậu biết nhà tôi?"

"Vì tôi thích cậu." Hắn đáp lại không cần suy nghĩ.

"...." Câu trả lời này...

"Cô chủ. Cổng sẽ được mở ngay lập tức."

Tiếng nói từ loa phát ra, cánh cổng tự động hé mở, Thiên Vũ thì vẫn cứ bế cô bước vào.

"Này... thả tôi xuống." Giãy dụa.

"Tôi biết chân cậu đau. Yên nào." Hắn bá đạo ra lệnh. Dù cô có ghét hắn, hắn cũng quyết không buông tay.

Vậy là họ cứ tiến vào cửa trong ánh mắt kì dị của mọi người.

"Tiểu thư, cô bị sao thế này?" Quản gia nhìn những vết thương trên tay cô lo lắng hỏi.

Vũ Thiên được hắn đặt lên ghế.

"Cháu không sao. Ông bà đâu rồi bác?"

"Họ tới viện nghiên cứu từ trưa, đến giờ vẫn chưa về. Tiểu thư, đây là..."

"À, cậu ấy là bạn học cùng lớp." Cô nhìn hắn, ngập ngừng nói "Ừm... cảm ơn vì cậu đã giúp, bây giờ cũng đã muộn rồi..."

"Cậu đang đuổi tôi đấy hả?" Thiên Vũ có chút giận dỗi nói.

"Vậy..." Dường như cô cũng có chút muốn hắn ở lại.

"Tôi giúp cậu bôi thuốc." Không đợi cô đồng ý, hắn đoạt lấy thuốc sát trùng và thuốc bôi từ tay cô giúp việc, ngồi xuống ghế.

"Đưa tay cậu đây."

"Không... cần."

Thiên Vũ nhận rõ sự khác biệt giữa từ không cần của lần này với những lần khác. Hắn kéo tay cô.

"Cậu có thể làm thế này với tôi, sao tôi lại không thể." Ý hắn là lần trước cô bôi thuốc cho hắn.

Vũ Thiên im lặng nhìn
hắn đang dịu dàng bôi thuốc cho mình, có cảm giác nhìn không thấu. Hắn
thật sự thích cô, quan tâm tới cô sao?

"Lần sau cậu đừng có manh động như vậy."

"Tôi cũng đâu muốn đánh nhau với chúng chứ..."

Thiên Vũ thương tiếc nhìn cánh tay sưng đỏ của cô, thầm lên kế hoạch dạy dỗ mấy tên kia một trận.

"Còn chân cậu..."

"Cái này... tôi sẽ tự làm." Cô nói ngay.

"Tôi cũng đâu có ý định làm chứ." Thiên Vũ cười ranh mãnh.

"...."

"Cậu không báo đáp tôi cái gì sao?" Hắn chợt ngồi xuống trước mặt cô, nhìn cô chăm chú.

Nói gì thì nói, hôm nay cũng là hắn cứu cô, lại còn cố tình ở lại chăm sóc vô để tăng thêm chút ơn.

"Chẳng phải lần trước tôi cũng giải vây cho cậu sao..." Vũ Thiên lúng túng nói, tuy cô biết lần đó hắn không cần cứu.

"Không có cậu cứu, tôi vẫn không sao. Nhưng hôm nay nếu không có tôi thì..." Hắn mập mờ.

"Cậu muốn gì?"

"Đây." Hắn nghiêng mặt, chỉ chỉ vào má mình "Cho tôi quà."

"Quà... quà gì..."

"Cậu không hiểu sao?"

Vũ Thiên quay mặt đi.

"Vậy thì tôi sẽ tự lấy."

Hắn nhướn lên, hôn 'chụt' một cái rõ kêu vào má cô, cảm nhận được mặt cô đang nóng bừng. Cô đỏ mặt sao? Đáng yêu quá!!!

"Cậu!"

"Hì, tôi về đây."

Hắn nhanh chóng chuồn mất, để lại Vũ Thiên ngượng chín mặt với cô giúp việc đứng gần đó.

Chắc chắn là sau này ông bà cũng sẽ biết chuyện!

Tay đặt lên khuôn mặt vẫn còn đang nóng của mình, cô ngẩn người.

.......

Thiên Vũ thì giờ đang cười đến là vui vẻ, thầm trách mình sao không tiếp cận cô từ sớm, lại còn nghe lời cái tên Lâm Hạo kia.

Cô cũng thích mình
chứ? Hắn nghĩ nghĩ... không ghét là tốt rồi, hắn còn có cơ hội. Muốn làm tan chảy chiếc mặt nạ băng giá kia của cô thì phải thật lòng, tốt nhất
là không dùng yêu sách của Lâm Hạo.



Hôm nay Vũ Thiên nghỉ học, họ rất lo lắng nên gọi
điện hỏi thăm. Vũ Thiên không muốn mọi người biết cô bị chặn đánh nên
chỉ nói là thấy hơi mệt. Vậy mà họ cuống quýt đòi địa chỉ để đến nhà