Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212051

Bình chọn: 9.5.00/10/1205 lượt.

t chợt đồng thuận, Hạ Kì Thiên mỉm cười duyên thêm một cái,
đưa tay vòng ra sau gáy cột mớ tóc khá dài của mình, sải bước đến nơi
cần đến_Đã đến lúc giải cứu nàng công chúa thoát khỏi tay ác quỷ rồi

-Cậu chủ..._Dùng hết lực kéo khỉu tay đang buông của chủ nhân, kẻ tôi tớ lo lắng, mồ hôi vô thức chảy dài trên bờ trán đã có vết hằn nhăn
nheo_...ko nên làm thế

-Cứ việc thủ tiêu bất cứ kẻ nào dám tiết lộ chuyện này là được, đã là
người của ta thì sợ hãi chính là hèn nhát đấy, tốt nhất ngươi nên lui
đi_Tiếp bước ko ngoảnh lại, Hạ Kì Thiên hướng về đối trai gái với vận
tốc ngày càng lớn, bàn tay to mảnh từ bao giờ đã nắm chặt thành đấm, vô
thức gằn cơ lên bóp mạnh

-Rầm!_Nhanh như một tia chớp giữa trời quang, chàng trai hiệp nghĩa túm
lấy cổ áo tên bạo lực ban nãy, lôi thốc hắn lên như một đồ vật, ko nhân
nhượng giáng một đòn vào khuôn mặt điển trai, ép dòng máu đỏ tanh tưởi
trào ra ở khóe miệng ngang tàn

Loạng choạng như gã say trước đòn tấn công bất ngờ, Lâm Khải Phong đưa
đôi mắt với tròng đen sâu hoắm căm phẫn pha lẫn chút kinh ngạc nhận diện kẻ to gan dám đả thương mình, tay theo thói quen đưa lên khóe miệng
quẹt nhẹ dòng máu đỏ tươi, khẩu khí đe dọa_Muốn chết sao?

-Nếu mục đích cậu đến đây chỉ có thế_Liếc nhìn cô gái đang phục hẳn
người vào bức tường trắng, Hạ Kì Thiên bẻ cơ tay, xoa dịu đi vết tấy
đang nổi dần lên vì cú va chạm mạnh, buông lời dang dở_tôi sẽ ko ngần
ngại tặng cậu thêm vài quả nữa.

-Anh hùng thật!_Nửa cười nửa ko mỉa mai, Lâm Khải Phong lấy lại tư thế
cân bằng, nét ngang tàn vốn cố che giấu giờ đã hiện lên thật đậm nét
trên gương mặt lãng tử

-Tùy cậu tôi_Nghênh đầu về 1 phía, chàng hiệp sĩ nhũn vai, tiến lại sát
đối phương thêm 1 bước, phụ họa cho mình thêm nụ cười thánh thiện cuốn
hút đặc trưng, nhưng ko phải để xã giao hay ngụy biện cho xúc cảm của
mình, mà là để kích bác kẻ thù, thốt ra những lời chết chốc_Nếu cậu còn
dám lảng vảng quanh cô nhóc đó, tôi e là sẽ có người ko nể nang tình máu mủ mà chĩa nòng súng đen ngòm vào đầu cậu đấy

Đẩy mạnh Lâm Khải Phong mở đường cho mình, Hạ Kì Thiên đến gần Hàn Tử
Di, đưa 2 con ngươi màu tím nhạt thoáng ý cười chăm chăm vào cô, thật
lâu...

Mở mi mắt ngẩng đầu nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình như
đang chờ đợi thứ gì đó, Hàn Tử Di yếu ớt đưa tay chạm vào bàn tay đang
buông lỏng của người đối diện, bấy giờ, điều cô cần nhất chính là được
thoát khỏi nơi đây, nơi mùi máu tanh đến cồn cào gan ruột vẫn còn ướm
đọng. Kẻ duy nhất có thể giúp cô làm điều đó, ko ai khác là người trước
mặt...

Cảm nhận được sự run rẩy từ bàn tay ấy, Hạ Kì Thiên tự thưởng cho chính
mình một nụ cười, từ từ trở mình dang tay bế thốc người con gái trước
mặt vào lòng, rẽ lối đến phòng y tế, để lại con người phía sau với một
mảnh trời riêng biệt, đen và thăm thẳm

-Ko sao chứ?_Vắt mạnh chiếc khăn trắng đẫm nước, nhẹ lau đi những giọt
mồ hôi cùng nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn với những đường nét hoàn mĩ của một cô nàng mang trong mình dòng máu Á Đông, Hạ Kì Thiên dịu dàng
như thuở nào, khẽ khàng chạm vào vết hằn in đó trên khoé miệng của người đối diện, xuýt xoa_Thế này sao mà ăn nổi?

-Nể anh đã nhắc nhở, em sẽ ko nói lời cảm ơn_Tỏ vẻ biết ơn, Hàn Tử Di
cương quyết như ban ân ban huệ cho lão ăn mày, nêu lên chủ ý của mình,
nét tinh nghịch quả thực vẫn ko suy giảm dù tinh thần của chủ nhân nó
vẫn đang mắc vào ngõ cụt

-Vinh hạnh thật!_Chườm bộ mặt thất vọng, Hạ Kì Thiên tiếp lời, có chút
mừng vì kẻ buồn khổ đã giờ đã biết đùa, xem chừng anh ta sẽ ko phải mất
công kể chuyện cười giải sầu cho cô ấy nữa

-Nhưng em là người ko thích nợ ơn ai bao giờ, nói đi, anh muốn gì, nếu
trong điều kiện có thể, em sẽ đáp ứng_Ko ngần ngại nêu ra điều kiện đúng bằng chất giọng của mấy ông lão lành nghề chuyên đâm thọt đối thủ trên
thương trường, Hàn Tử Di phóng khoáng, bản tính nhanh gọn cũng được cô
phát huy mãnh liệt

-Được thôi!_Đăm chiêu nghĩ ngợi, Hạ Kì Thiên liếc nhìn nét mặt ko còn
phờ phạc như trước của Hàn Tử Di, vô thức cười nhẹ, được một lúc thì
biến dạng thành nụ cười đểu chính hãng_Vậy em lấy thân đền ơn đi

-Anh nằm mơ sao?_Tỏ vẻ bất ngờ quá đỗi, Hàn Tử Di cười nhẹ ngước nhìn Hạ Kì Thiên, tự tin vào bản thân mình_Bản thân em, nếu em ko muốn, dù anh
có lấy cái ơn ngàn đời ra uy hiếp, em cũng sẽ ko theo anh đâu

-Bỏ lỡ người đẹp trai, tài giỏi như anh thì em quả là người có mắt ko
tròng đấy, có cần anh đưa em đi khám mắt ko?_Hạ Kì Thiên hơi ngớ người
trước vẻ đẹp cương quyết của hình hài nhỏ bé hơn mình trước mặt, cảm
thấy cô ấy thật sự có điểm gì đó rất mực tương đồng với chính mình nhưng nhất thời lại ko thể nhớ ra đó là gì, 1 lúc sau mới tiếp tục bông đùa.

-Khi nào em hối hận, em sẽ nói cho anh biết_Cười sảng khoái, Hàn Tử Di
nháy mắt hứa hẹn, cảm thấy lòng mình đã nhẹ bẫng phần nào. Mối quan tâm
đến thân phận của hai người kia cũng ko làm cô khó chịu đến nghẹt thở
như lúc trước nữa, đổi lại, nó chỉ như một dụng cụ trang