Old school Swatch Watches
Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325724

Bình chọn: 8.00/10/572 lượt.


đen, hoặc con lươn vàng to. Cùng đôi bốt cao màu đen bằng lông thú,
khiến cơ thể nó quyến rũ giống như một nữ vũ công vùng Ba Tư[1'>.

[1'> Nay là Iran.

“Là thật hay đùa vậy? Trời ơi, nếu không phải tôi đích thân đặt vé giúp mọi người, chắc tôi phải nghi ngờ vé của mình mua không phải là chuyến bay
của hàng không Trung Quốc, mà là mua phải vé của chiếc máy bay thời gian đưa các người về năm 1996 rồi đấy.” Kitty ở đầu kia điện thoại vừa ngạc nhiên, vừa phấn kích, cực kỳ ăn khớp với lời của Cố Ly.

“Đúng
mà, hơn nữa bọn họ còn có cái gọi là quần mùa thu nữa! Tôi không tài nào hình dung được, đại khái là… biết nói thế nào đây Kitty thân yêu, cô
thử nghĩ xem, thứ quần được may từ chất liệu bông thô, mặc bên ngoài nội y, mặc bên trong ngoại y… tôi biết cô không thể tưởng tượng ra nổi đâu, Kitty thân yêu, tôi hiểu, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi
cũng chẳng dám tin trên thế giới này lại có thứ như vậy, cô biết không,
khắp phố phường luôn có người mặc quần áo mùa thu đi qua đi lại, còn có
người ngang nhiên mặc nó bước vào cửa hàng Hermes ở trung tâm Ngân
Thái,thế mà nhân viên cửa hàng vẫn nhiệt liệt chào đón! Thật đáng sợ!
Tôi thề, đây là cảnh tượng đáng sợ nhất mà tôi từng thấy kể từ sau bộ
phim The Ring tôi xem năm 1998.” Cố Ly đang nói, đột nhiên dừng lại,
quay đầu nhìn về phía cô gái mặc quần ngồi bên cạnh, lúc này đang trừng
mắt khó hiểu nhìn mình, nói: “Bác à, đừng nghe người ta nói chuyện điện
thoại như thế chứ, bất lịch sự lắm đấy. Cái gì là quan trọng nhất trong
thế kỷ XXI? Sự riêng tư! Bác ngồi ghế hạng nhất, sao chút đạo lý này
cũng không hiểu vậy?” Ngưng chốc lát rồi bồi tiếp một câu: “Là vé bác
đích thân mua hả?”

Cô gái ấy cứ ngồi thở hồng hộc dưới làn mưa
chất độc mà Cố Ly phun ra rào rào, bèn kéo tấm mền cái rẹt quấn chặt lấy người rồi gục xuống trong ấm ức.

Cố Ly ngắt điện thoại, nhìn
Neil mặc chiếc quần bò rách lỗ chỗ ngồi bên cạnh, đôi chân săn chắc phủ
lớp lông màu vàng, qua những lỗ rách trên quần lộ ra khoảng da thịt hút
hồn người, Cố Ly đang say sưa thưởng thức, vẻ hãnh diện hiện rõ trên
gương mặt tựa như “mẹ sang nhờ con”. Đang thưởng ngoạn thì cô gái bên
cạnh trở mình lật tung chăn ngồi dậy, có vẻ còn muốn tranh đấu lần cuối, cô ta hít một hơi sâu, nói: “Bắc Kinh không giống Thượng Hải các người! Mùa đông Bắc Kinh đều lạnh âm mười mấy độ! Gió rít lên vù vù!”

Nghe hết câu ấy, Cố Ly và Neil cùng quay đầu, trả lời bằng nét mặt đầy nghi
hoặc và khó hiểu. Cố Ly nói: “Người dân của vùng cao nguyên đất đỏ cũng
đâu nói gì!” còn Neil lại thật thà hỏi một câu: “What’s your point?”

Cô gái ấy cuốn chặt tấm chăn, rồi ngả thuỗn người ra lịm đi.

Cố Ly ngắt cuộc gọi của Kitty xong đeo lại kính râm, chuẩn bị cho hành
trình bay hai giờ tiếp theo, liền ngủ một giấc. Sau khi về đến Thượng
Hải, nó phải bước vào phòng làm việc tại “M.E” với năng lượng đầy đủ
nhất, tâm thế và thần thái rạng rỡ nhất. Tôi luôn cảm thấy khi nó lướt
đi trên hành lang, chắc chắn trong lòng đang ấp ủ ý nghĩ phá vỡ kỷ lục
chạy cự ly ngắn của Usain Bolt[2'> – hơn nữa còn phá kỹ lục ấy bằng cách
chạy với giày cao gót. Nó đang chuẩn bị khoác mền lên người, điện thoại
đột nhiên đổ chuông, liếc mắt qua màn hình di động, rồi lặng lẽ trợn
tròn mắt sau cặp kính đen, sau đó bấm nút nhận cuộc gọi.

[2'>
Usain Bolt là vận động viên điền kinh người Jamaica, người giữ kỷ lục
thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét, 200 mét và 4x100
mét tiếp sức đồng đội.

Người gọi điện cho Cố Ly là tôi, lúc này
tôi đang ở biệt thự tại khu Tĩnh An Thượng Hải cách nó mười vạn tám ngàn dặm. Sở dĩ tôi gọi cho nó, là vì, tôi đã gục ngã, hiện giờ tôi nhìn
Jimmy đang ngồi đối diện chằm chằm ánh mắt đằng đằng sát khí, như đang
rất muốn đẩy tôi vào tủ lạnh rồi khóa chặt lại. Ánh mắt đó như lưỡi kéo
sắt nhọn, nét mặt lạnh băng ấy trông như Cung Minh bị người ta cưỡng chế phải mặc một bộ Giordano, làn môi mím chặt giống như lưỡi dao mỏng tang sắc lẹm, thậm chí tôi còn ảo tưởng đến cảnh bất cứ lúc nào thằng nhóc
cũng có thể phun acid sulfuric vào mặt tôi giống như Cố Ly, đúng thế,
Jimmy, chính là nó, thứ hàng thượng hạng hai tuổi rưỡi.

Tôi nắm
chặt điện thoại, mặt đối mặt đầy vẻ hằn học với thằng nhóc hai tuổi rưỡi này. Nó là em trai thứ hai của Cố Ly. Tôi hoàn toàn không nghi ngờ
huyết thống của nó, nó chắc chắn là thuần chủng, vì hầu như nó đã hội tụ được tư chất trời ban của Cố Ly một cách hoàn hảo và cực kỳ triệt để,
ấy là nó có thể dễ như trở bàn tay bức tôi đến bờ vực gục ngã. Nó dùng
thứ tiếng khóc the thé, làm hỏng cả giấc ngủ đêm qua của tôi, nó dùng
thứ năng lượng như phản ứng hạt nhân, không hề tự ti cũng chẳng chút
kiêu ngạo mà lèo nhèo cả đêm. Còn lúc này, trong khoảnh khắc tôi vừa kết nối được với Cố Ly, nó lại bắt đầu khóc.

“Cố Ly, khi nào cậu về? Tờ sắp điên rồi đây, mấy hôm nay Jimmy khóc suốt đêm, so với hồi mẹ cậu khóc khi bố cậu mất còn lợi hại hơn gấp mấy lần đấy. Sáng nay hàng xóm
đã phải đem chó của họ vào bệnh viện, nghe nói là bị s