80s toys - Atari. I still have
Tiểu Thư Cappuccino

Tiểu Thư Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326572

Bình chọn: 10.00/10/657 lượt.

ôi cái mác thanh mai trúc mã vào đây.”

- “Ờ đúng đấy, thanh mai trúc mã thì sao? An cũng thích chơi với tôi lắm mà.”

- “Cuối cùng cậu cũng thể hiện ra rồi. Thế còn cậu, Huy, còn không chịu thừa nhận?”

- “Tại sao tôi phải thừa nhận? Lần ở phòng y tế tôi cũng nhận An là bạn gái mà. Vậy còn gì để thừa nhận nữa à?”

- “Tốt, vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cạnh tranh công bằng!”

- “Các cậu tốt hơn là nên cố gắng hết mình, vì tôi không biết nhường là cái gì đâu.”

- “Hoàng Minh, hình như cậu hơi tự tin quá thì phải.”

Ơ hơ hơ, nói gì chẳng hiểu. Đã bảo não tôi nó phẳng lắm mà, nói thì nói cho rõ ràng người ta mới hiểu được chứ. Thôi lại ra bắn nhau với năm con vịt kia vậy, chứ bắn với bốn người này thể nào cũng thua.

*****

[Lớp 10A15'>

Hôm nay lớp tôi khác hẳn mọi ngày: trên tường, trên cửa sổ được trang trí đầy bóng và dây kim sa, ở dưới sàn nhà cũng rải đầy bóng, tiếng nhạc xập xình phát ra từ cái laptop trên bàn giáo viên, bọn con trai thì tất bật ra ra vào vào để bê vác, trang trí, bày đồ ăn và quà. Yes, hôm nay là mồng 8 tháng 3 ^^

Mọi thứ hôm nay đều do con trai chuẩn bị, con gái chúng tôi chỉ việc ngồi buôn dưa lê, tán phét với nhau, chờ đến giờ là đánh chén nhiệt tình >v< Lớp trưởng hot girl lên phát biếu cảm tưởng xong, chúng tôi bắt đầu vào “việc chính”. Trên bàn có 22 món quà tương ứng với 22 đứa con gái trong lớp, chúng tôi tranh nhau thò tay vào cái hòm màu xanh để rút thăm quà tặng, tôi bốc được cái thăm số 8. Khà khà, số 8 là hộp nào ý nhỉ? - “Oa, An may ghê, hộp quà số 8 là hộp to nhất chỗ này. Sướng nhá ^^” - “Thật hả?” Ồ đúng rồi, cái hộp quà màu da cam to đùng ở chính giữa. Hên dữ! - “Bóc ra đi, xem trong này có gì?” Ấy ấy, sao mặt cá sấu gian thế nhỉ? Đừng bảo sau lớp giấy bọc quà rực rỡ này là một quả bom nhé? Chắc hắn không đến nỗi ác thế đâu _ Tôi run rẩy bóc cái nơ trắng ra, rồi khe khé bóc lớp giấy bọc màu da cam. Bóc xong rồi, giờ chỉ còn cái hộp làm khung quà, lại tiếp tục rón rén bóc ra. Hu hu mẹ ơi cứu con T_T ==” 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10! Quà của tôi là mười hộp mì tôm chanh. Cái hộp quà trông to là thế, đẹp là thế, rực rỡ là thế, hóa ra bên trong là mười hộp mì tôm chanh ==” To đẻ làm gì khi phải vác mười hộp mì tôm về nhà?” Bọn con trai thâm thật, hộp quà bé nhất lại là hộp có giá trị nhất, một cái lắc tay bạc đẹp lung linh, trong khi hộp to nhất đẹp nhất của tôi là mì tôm. Buồn quá đi!! T_T - “An, quà của cậu... dễ thương ghê ^^” - ==” hoàng tử dám trêu người tôi >”< - “Thôi đừng có sụ mặt ra nữa, tớ có quà cho cậu đây.” - “Quà hả? Đâu đâu? Đưa xem nào?” ==” Lại là hộp quà màu da cam, mong là bên trong không phải mì hay miến, phở ăn liền gì đấy T_T - “Bên trong... có mì không thế?” - “Annnnnn!! Chúc cậu mồng 8 tháng 3 vui vẻ!! ^^” - “Oa, lại quà hả.” - may quá, hộp quà của đầu vàng không phải màu da cam ^^ - “Đừng mở nhé, về nhà mới được mở đấy.” - “Ơ, vậy hộp của tớ cậu cũng không được mở luôn, về nhà mở một thể.” - “Oa, An công chúa nhiều quà ghê!” - Cái Thanh ngồi bàn dưới nhổm lên, vẻ hâm mộ lắm. Từ hồi đoạt Miss, kiều nữ hội trở thành lục công chúa của trường, mọi người gọi tôi là An công chúa ^^ Và như tôi đã nói là chúng tôi có cả fanpage, nên những ngày như thế này trở thành những ngày bão quà, ngăn bàn và cặp sách của sáu chúng tôi đều chật cứng quà tặng từ fan _ Ầy, lại là cái mặt này. Vừa trống hết giờ đã thấy thất tình hoàng tử đứng lù lù ở cửa lớp với hộp quà và chùm bóng bay to đùng. Cái thằng này mặt trơ thật, bị chúng tôi hành hạ, chửi bới, đánh đập đủ kiểu mà vẫn quyết tâm theo đuổi Thu. Còn bọn tôi thì bó tay, không làm được gì nên đành để hắn cứ tò tò đi theo sau vậy. Về đến nhà đã thấy Duy đứng chờ ở cửa. Tôi cũng biết trước là thế rồi, vì Duy đang theo đuổi tôi mà. Thực ra tôi không phải là không thích Duy, nhưng chỉ dừng lại ở thích thôi, chỉ thế thôi. Thực ra từ lúc Duy về nước đến lúc làm phẫu thuật, tôi cũng hơi nghi ngờ về tình cảm của Duy. Sau này mới biết trước kia Duy không nói yêu tôi vì cậu ấy sợ mình không còn sống được lâu nữa, vì thế có nhiều lúc mới cố đẩy tôi ra. Haizz, tôi thấy mình tội lỗi quá. - “Có dì Huệ trong nhà mà, sao cậu không vào? Ngoài này lạnh lắm.” - “Tớ chờ cậu về.” - “Trời ơi, nhỡ cậu bị nhiễm lạnh thì sao?” - “Lo cho tớ hả?” - “Thôi vào nhà đi.” - “Nói đi, cậu lo cho tớ đúng không?” - “Dì ơi, con về rồi.” - “Con chào cô. Hôm nay mồng 8 tháng 3, con tặng cô món quà.” - “Ồ, quà to quá. Cảm ơn Duy nhé ^^ hôm nay được nhiều quà quá. Lúc nãy có cả Việt Anh, Huy và Hoàng Minh đến tặng quà cô nữa. Bạn của An chu đáo thật ^^” - “Dạ?” - “Thế chúng nó đến đây mà con không biết à?” - “Dạ không.” - Hừ, dám đột kích nhà tôi. Cá sấu còn không tặng quà cho tôi nữa cơ, thế mà dì lại được quà ><

- “Thôi, cậu tặng quà xong rồi thì về đi.”

- “Hơ, bây giờ còn biết đuổi tớ nữa cơ đấy.”

- “Cậu có thể ngồi nói chuyện với dì Huệ cũng được, tớ lên phòng đây.”

Hừ, cá sấu đáng ghét, dám không tặng quà mình. Bảo sao bị tô