
t người nữa cũng vui mừng phấn khích không kém là Tâm. Bọn nó chơi với nhau cũng 10 năm nay, đến nhà nhau ngủ chung tắm chung
nhiều vô số. Nên mấy anh trai Linh cũng đối đãi với bọn nó như với Linh. Trong 3 người thì anh hai Tịch Nhân giỏi ăn nói nhất. Với một cô bé mới lớn như Tâm, những lời nói quan tâm vô tình ấy lại khiến con tim non
nớt của nó lỗi nhịp. Lời chưa dám ngỏ, anh Nhân đã lên đường du học. Tâm vẫn chờ đợi, chờ đợi ngày hôm nay, ngày Nhân quay trở về… chỉ là…
Linh để xe lại cho bọn nó và gọi người đến đón. Tan học, 3 đứa nó cũng đi chọn quà cho Linh, tiện thể chọn quần áo cho Tâm:
“- Mai ra mắt chàng có khác! Chưa bao giờ tôi thấy bà khẩn trương như bây giờ đấy!” Nó trêu chọc.
“- Ngoài chàng ra còn bố mẹ anh em chàng nữa, không khẩn trương sao được!” Yến cũng phụ họa theo, tiện thể nháy mắt với nó.
“- Các bà đừng trêu tôi! Đợi sau này đến lượt các bà, có khi còn khẩn
trương gấp mấy lần tôi ấy chứ!” Tâm nghiêm mặt cảnh cáo, rồi lại ướm
tiếp một bộ váy lên người, ngắm nhìn rồi khẽ mỉm cười, vẻ mặt ửng hồng
đầy hạnh phúc.
“- Ôi! Đêm nay lại có người mất ngủ đây!” Yến cười nhạt, nói bóng gió. Ly đặt tay lên ngực trái của Tâm:
“- Ý! Làm gì vậy? Dê tui hả?” Tâm bất ngờ trước hành động của Ly, cười trêu ghẹo.
“- Tim ơi! Đập bình tĩnh thôi nhé! Đừng có vọt ra khỏi lồng ngực đấy!” Nó
nhìn về phía ngực Tâm nhẹ giọng nỉ non, Tâm hiểu ý cốc một cái vào đầu
nó. Cửa hàng quần áo vốn yên tĩnh trở nên ồn ào bởi tiếng la hét đùa
nghịch của 3 nàng. 3 nàng vô tư đùa nghịch mà không biết có người ngắm
nhìn mình đã lâu….
Quân Hạo lơ đãng nhìn ngắm xung quanh chờ cô người yêu "tạm thời"
thay thử đồ. Nói tạm thời bởi lẽ chưa cô nào anh quen quá 1 tháng, có cô còn được tính theo ngày. Anh đẹp trai có tiền lại biết ăn chơi, biết
chiều chuộng con gái, nên dù biết là lửa mà con gái vẫn lao vào như
thiêu thân. Mong được là bến đỗ của chàng lãng tử đa tình.
Tiếng nói cười lảnh lót ở cửa hàng đối diện thu hút sự chú ý của Hạo. Trong
cái trung tâm mua sắm quý sờ tộc này, mọi người từ nhân viên cho đến
người mua sắm, tất cả đều một mô-típ "đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên" đúng
chuẩn phong cách quý sờ tộc. Bốn bề không gian im ắng đến nỗi có thể
nghe được tiếng hoạt động của máy điều hòa. Mà mấy cô nàng kia đúng thật là "không ý tứ". Nhưng anh càng thích sự "vô ý tứ" ấy hơn cái phong
cách uyển chuyển lịch sự cứng nhắc này. Trong đó có một cô gái anh thấy
rất quen mặt, không phải vì cô ấy xinh nhất, mà là.... một cảm giác rất
quen thuộc!
"- Anh!!! Em mặc bộ này thế nào!" Cô nàng người yêu "tạm thời" chạy đến nũng nịu kéo tay Hạo.
Liếc mắt 1s, Hạo nhàn nhạt đáp:
"- Đẹp!" Rồi lại chăm chú nhìn cửa hàng đối diện.
"- Thế còn bộ này?" Cô gái lại ướm một bộ váy khác lên người.
"- Đẹp!" Lần này Hạo còn không thèm liếc mắt một cái.
"- Anh!!! Anh còn chưa nhìn sao biết đẹp!" Cô gái dậm chân hờn dỗi.
Hạo không kiên nhẫn quay đầu, có trời thấu hiểu lòng anh, làm sao anh hiểu
được cái váy ống màu hồng với cái váy hai dây màu đỏ có cái gì khác
nhau??
"- Em mặc gì cũng đẹp! Thích cái nào thì lấy" Nói rồi vứt một cái card cho cô gái.
"- Nhưng cái nào em cũng thích!" Cô gái dè dặt hỏi
"- Lấy hết!" Hạo đáp, mắt vẫn nhìn sang cửa hàng đối diện. Còn cô gái, tuy mặt xụ xuống vì người yêu không để ý đến mình nhưng ánh mắt lóe lên
những tia sáng, sáng hơn vẻ lấp lánh của chiếc thẻ bạch kim.
Trong lúc chờ Tâm và Yến thay đồ, Ly dạo quanh cửa hàng ngắm nhìn, tiện thể
tìm một bộ phù hợp với mình. Trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua cửa hàng
đối diện, Ly cũng thấy Hạo nhìn mình. Ly thoáng giật mình khi nhận ra có người nhìn mình, rồi lại quay đi không để ý ( được nhìn ngắm quen rồi). Đúng luc Yến bước ra, mếu máo:
"- Không được! Tôi không hợp mặc váy dạ hội!"
"- Lại sao nữa?" Ly cũng bắt đầu thấy phiền lòng khi nghe Yến than thở.
Tuy nói tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà nhưng ai chẳng biết thế lực địa
vị nhà Linh, khẳng định sẽ có rất nhiều gia đình quyền quý, công tử tiểu thư. Nếu là bình thường, bọn nó sẽ từ chối đi hoặc mặc kệ không để ý.
Thế nhưng là tiệc sinh nhật của Linh, tình bạn mười năm cũng đáng để bọn nó hi sinh một chút ( mặc váy dạ hội mà mấy chị làm như đi đánh giặc).
"- Không ổn chỗ nào?" Ly thở dài, nó thấy Yến mặc cái váy lệch vai xẻ dài
từ đùi xuống để lộ đôi chân rất hợp với dáng người Yến.
"- Chỗ này!" Yến nhăn nhó chỉ vào bộ ngực hơi khiêm tốn của mình.
Lúc này Ly mới chú ý. Nếu mặc váy dạ hội khiến người ta trông quyến rũ sexy hơn thì mặc trên người Yến có cảm giác như....đúng! Như cái mắc treo
quần áo! Ly vỗ tay bừng tỉnh. Mà chỉ nghĩ trong đầu cười trộm thôi không dám nói.
"- Còn vấn đề nữa! Sao lão kia cứ nhìn chằm chằm
chúng ta thi thoảng cười gian tà vậy!" Yến nói đều đều, không phấn khích cũng không nóng giận.
Ly ngoái lại nhìn "Là hắn!" Ly nghĩ
thầm, thoáng không vui khi thấy Hạo vẫn nh