
ì mà chẳng
phải trải qua đắng cay mới thấy ngọt ngào, Kiều Thư em đã nếm đủ vị đắng chát, từ giờ chỉ cần yên lặng thưởng thức điều ngọt ngào mà thôi. Anh
sẽ không để em đau buồn thêm nữa.
Kiều Thư đứng trước cửa phòng
ông Thái Hòa, cô trầm ngâm, không biết có nên gõ cửa hay không, xoay
người về phía cầu thang định bước xuống, cô chần chừ quay lại, gõ nhẹ
vào cánh cửa gỗ khép kín, bên trong phát ra tiếng nói quen thuộc nhưng
mang theo thanh âm mệt mỏi:
Vào đi.
Kiều Thư vừa mở cửa ra, cô
đã nhíu mày vì mùi rượu nồng nặc trong phòng, nhìn đến ông Thái Hòa đang đắm mình cùng chai rượu XO chỉ còn lại một chút. Kiều Thư tiến lại gần, nhỏ nhẹ lên tiếng:
Bố..
Kiều Thư ????
Vâng…
Ông Thái Hòa cười giễu cợt:
Còn nhớ đến người cha này hay sao?
Bố…dù sao chúng ta vẫn là người thân ruột thịt mà.
Phải không??? Kiều Thư hãy nhớ kỹ lời nói này nhé…ha ha…
Kiều Thư đang định nói gì đó thì Thái Khang ở ngoài cửa cắt lời:
Bố…lại uống say rồi.
Lại uống say?
Kiều Thư nhìn Thái Khang khó hiểu hỏi, anh ta gật đầu tiến lại gần:
Phải, từ hôm mẹ đi, bố thường trong trạng thái như thế này.
Tại sao anh không cản bố? Có tuổi rồi, đâu phải trẻ trung gì nữa chứ.
Kiều Thư lại nhìn về phía ông Thái Hòa mà nói:
Bố, không nên uống nhiều rượu như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe.
Tại sao lại phải quan tâm chứ, chẳng phải con rất ghét người bố này hay
sao, trong tim con chỉ có mẹ con thôi phải không, có chỗ nào giành cho
người bố này hay không? Quả thật…
Bố…bố say rồi…đi nghỉ thôi.
Thái Khang ngắt lời ông Thái Hòa, vội vàng đi lại đỡ lấy ông, như để che
giấu điều gì đó, khiến Kiều Thư muốn lên tiếng hỏi, nhưng Minh Tùng
nhanh chóng tiến lại phía cô, anh nhìn vào ánh mắt mang vẻ cảm kích của
Thái Khang, Minh Tùng nhìn sang Kiều Thư, anh ôn nhu xoa đầu cô mà nói:
Hôm nay bác trai không vui, chúng ta chờ ngày khác tới có được không, anh đưa em đi gặp mẹ một chút nhé.
Kiều Thư nhìn Minh Tùng đang dịu dàng cười với mình, có vẻ phân vân
nhưng vẫn gật đầu. trước khi đi Kiều Thư còn nói lại một câu:
Bố, Thái Khang…chúc mừng năm mới.
Rồi tựa theo Minh Tùng mà đi ra ngoài, vì không chăm chú vào nét mặt anh,
nên cô không hề biết ánh mắt nâu đen đang dậy lên một tầng suy nghĩ, tại sao anh luôn cảm thấy có một điều gì đó lien quan đến Kiều Thư mà chưa
sáng tỏ…có lẽ anh cần tìm hiểu một chút.
Sau khi đưa Kiều Thư ra
thăm bà Thu Nga về, anh gọi một cuộc điện thoại…mà nội dung là muốn có
một “sơ yếu lý lịch chi tiết” của Kiều Thư, tất cả mọi chuyện liên quan
đến Kiều Thư…trong vòng một ngày phải đến tay anh. Và đúng 9h sáng hôm
sau, trên bàn phòng anh là tập hồ sơ mầu vàng, anh lặng lẽ mở ra xem…và
không thể tin vào mắt mình…Kiều Thư…tại sao em luôn phải trải qua biến
cố như vậy…không thể được anh sẽ không để em sụp đổ, anh sẽ giữ gìn
những gì tốt đẹp nhất trong lòng em…Kiều Thư…
Minh Tùng bấm điện thoại, khi nối thông, anh trầm ngâm nói:
Thái Khang là tôi, Minh Tùng.
Minh Tùng?
Phải, tôi…đã biết tất cả.
Tất cả? ý anh ở đây đang nói về chuyện gì?
Chuyện của Kiều Thư…
Anh…đã tìm ra?
Đúng…Thái Khang, Kiều Thư vẫn là em gái cậu.
Bên kia Thái Khang yên lặng một chút rồi cười nhẹ.
Minh Tùng tôi biết rõ điều đó, hi vọng anh có thể bảo vệ Kiều Thư.
Được…chúng ta cùng nhau làm.
Cả Minh Tùng và Thái Khang đều im lặng không nói gì thêm, nhưng đều hiểu, tâm tư của cả hai chỉ hướng về một người mà thôi.
Đang bỏ tập hồ sơ vào túi bóng tối mầu cất đi, thì Kiều Thư ló gương mặt thanh tú vào, cô tinh nghịch cười:
Minh Tùng chúng ta cùng ăn cơm.
Được anh sẽ ra ngay, thưởng thức rồi còn chấm cho em xem được bao nhiêu điểm nữa chứ.
Nếu điểm thấp thì do anh là sư phụ mà chưa tận tâm dạy bảo thôi.
Minh Tùng cho tập hồ sơ vào tủ quần áo, rồi bình thản đi tới khoác vai Kiều
Thư ra bếp, nhìn một bàn ăn thịnh soạn anh có chút ngẩn người hỏi:
Kiều Thư…không phải em lừa anh đi mua đồ ăn sẵn ở nhà hàng đấy chứ?
Đương nhiên là không rồi, anh nhìn xem, là em từ sáng đến giờ chăm chỉ làm đó nhé…mau lại nếm thử.
Kiều Thư kéo tay Minh Tùng, rồi gắp cho anh một vài món…ăn thử Minh Tùng cũng gật gù hài lòng:
Kiều Thư em thật là có năng khiếu nha.
Cái gì chẳng làm được, chỉ là muốn hay không thôi mà.
Anh bật cười vươn người sang khẽ nhéo chiếc cằm đáng yêu của cô, đầy ôn nhu mà nói:
Tốt rồi, sau này mỗi ngày anh đều có thể ăn đồ ăn em nấu.o_o. Bé ngốc…em thật ngoan.
Kiều Thư hơi ngượng, cúi đầu xuống rồi vội vàng ăn cơm, làm như không để ý
gì đến Minh Tùng, nhưng thực ra cô thật vui vì câu nói ấy…phải, cô cũng
mong mỗi ngày có thể tự tay nấu nướng và chăm sóc Minh Tùng. Tình yêu
thật thần kì, có khả nă