Tìm Lại Niềm Tin

Tìm Lại Niềm Tin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323923

Bình chọn: 7.5.00/10/392 lượt.

ng vững vàng bước đi…phải chăng cô ấy đã đủ mạnh mẽ để rời bỏ anh??? Nếu vậy anh phải làm sao??? Làm sao khi không có cô bên cạnh
mình?

Ngày hôm sau Minh Tùng đứng trước cửa nhà Kiều Thư, anh không biết khi
vượt qua cánh cửa này anh phải nói gì, phải làm như thế nào, thời gian
qua ở cạnh cô, anh cũng chân chính hiểu được lòng mình và tính cách của
cô. Minh Tùng biết nếu không nói ra sự thật thì sẽ không khi nào nhận
được sự tha thứ của Kiều Thư, nhưng cô biết sự thật đó, thì…liệu cô có
chấp nhận hay không? Minh Tùng vẫn mặc chiếc áo khoác trắng và quần
jeans cũ của ngày hôm qua, đầu tóc lộn xộn, khuôn mặt hốc hác, không còn chút gì của khí chất thường ngày…cả đêm hôm qua anh ngồi lại phòng hát, không về nhà, cũng không đến chỗ Kiều Thư…anh đã suy nghĩ cả đêm..nhớ
lại lần Kiều Thư nói cô không biết gì về anh cả…đúng vậy trước mặt cô,
có lẽ anh còn giấu quá kỹ bản thân mình…tuy không hỏi, nhưng thực ra là
đang chờ đợi anh tự động thành thật. Dự định lần này tới Pháp sẽ cho cô
hiểu tất cả về bản thân mình…nhưng là đi sai một bước đẩy cô xa khỏi
mình…nếu anh nói sự thật cho cô nghe ngay lúc có tập hồ sơ ấy, anh có
thể cùng cô vượt qua và chấp nhận, còn bây giờ, anh vẫn khiến cô tổn
thương, hơn thế lại tự tay đẩy cô xa khỏi mình, đánh vỡ chút niềm tin
còn sót lại của cô…vậy nên nói cô tin tưởng anh bằng cách nào??? Chính
anh còn không thể chấp nhận được sự bất lực của bản thân mình…vậy phải
bắt cô chấp nhận ra sao?

Nhưng không thể buông tay, anh không thể để cô cứ thế mà xa anh được…anh phải giữ lấy cô, bằng cách nào đi chăng
nữa anh cũng cần có cô bên cạnh. Minh Tùng hoảng hốt, vội vàng bấm
chuông cửa, không có tín hiệu trả lời anh lại ra sức đập cửa:

- Kiều Thư, mau mở cửa ra, anh cần nói chuyện với em…xin em tin tưởng anh, anh cũng đã giải quyết gọn gàng rồi, nói chuyện với anh đi mà. Kiều Thư…anh biết anh sai, là anh lúc đó tổn thương em, không coi trọng em, nhưng
thực sự là do tình thế quá cấp bách, anh không còn lựa chọn nào…

- Cậu Minh Tùng…

Minh Tùng quay lại phía tiếng người gọi mình, là chú bảo vệ anh vẫn thường
chào hỏi mỗi khi qua cổng. Khuôn mặt quen thuộc của chú Kim nhìn anh bất đắc dĩ nói:

- Cậu Minh Tùng, cô Kiều Thư đã đi từ sáng nay rồi…tôi
thấy cô ấy xách túi đồ, có vẻ là đi xa và đi lâu..cô ấy không còn trong
nhà nữa đâu.

Minh Tùng không trả lời, cũng không còn tin vào tai
mình nữa…Kiều Thư..em cứ lặng lẽ như vậy xa anh sao??? Không cho anh dù
chỉ một cơ hội ư? Em nhẫn tâm đến vậy à??? Minh Tùng dựa lưng vào cánh
cửa, không màng đến chuyện gì hay bất cứ ai, mất hết hình tượng trượt
dài rồi ngồi bệt xuống đất lạnh lẽo…Minh Tùng ơi Minh Tùng…cuối cùng vẫn thất bại, thất bại thảm hại rồi…chỉ một người con gái mình yêu thương
cũng không bảo vệ nổi, cũng không thể giữ nổi, vậy còn làm được gì? Minh Tùng buồn chán, trong cuộc đời anh, thêm một lần nữa bất lực với người
mình yêu, không giữ lại được, nhưng anh nhanh chóng định thần lại, lắc
đầu chối bỏ hiện tại…không thể như vậy anh có thể bất lực trước thần
chết, chứ không thể bất lực trước con người được…Minh Tùng lấy điện
thoại ra bấm một dãy số, hạ lệnh gấp gáp:

- Lập tức tìm xem Kiều Thư đã đi đâu, tra danh sách những người tên Võ Kiều Thư có đặt vé máy bay
không…còn nữa…cô gái hôm qua…cắt hết tóc rồi tống cô ta vào nhà thương
điên của Đức Trọng, nói với anh ta, David Minh Tùng gửi gắm…phải đặc
biệt mà quan tâm…đã rõ chưa?

- Cậu chủ…làm như vậy có hơi…dù sao cô ta cũng là em gái của Thanh Lan mà.

Minh Tùng cười mỉa mai, ngay cả người phía bên kia điện thoại cũng cảm nhận
được luồng khí rét lạnh nguy hiểm ấy mà hơi co người, anh nói:

- Đây cũng là giúp Thanh Lan trả món nợ mà vốn dĩ tôi định cho qua mà thôi,
không ngờ cô ta lại còn ngáng chân tôi thêm một lần…thử hỏi nên bỏ qua
sao, cho cô ta ở đó…ít nhất là một năm, lo cho tốt tin tức bên ngoài,
đừng để gia đình cô ta điều tra ra.

- Vâng thưa cậu chủ..còn công ty, cậu về cũng một thời gian dài, mà chưa ghé qua công ty, cũng không có về nhà.

- Không cần lo lắng, vẫn còn có Minh Hải…lập tức điều tra cho tôi về Kiều Thư, có lục tung thành phố này, cũng phải tìm cho ra.

- Vâng tôi đã hiểu.

Minh Tùng vẫn ngồi dựa lưng vào cánh cửa, anh nhớ lại nhiều năm về trước,
cái ngày anh gặp Thanh Lan và Thanh Vân…cũng không nghỉ đến chỉ nói
chuyện cùng Thanh Lan một chút anh đã bị thu hút bởi sự thông minh và
hài hước của cô ấy. Lại nói thì ra Thanh Lan có thể tính là đàn em của
anh, cô ấy cũng học ngành tâm lý, bảo sao hai người gặp nhau luôn nắm
bắt được đối phương. Thanh Vân kém Thanh Lan 1 tuổi, cô ta khi đó có thể nói là bản sao của Thanh Lan, từ khuôn mặt đến dáng dấp…điểm duy nhất
khác biết giữa hai người là đôi mắt. Thanh Lan có một cặp mắt hiền hòa,
dễ chịu như dòng suối êm ả làm dịu lòng người, ngược lại Thanh Vân lại
mang theo một đôi mắt nham hiểm, tâm cơ và luôn khó chịu. Khi yêu Thanh
Lan rồi, anh mới có cơ hội biết, đằng sau Thanh Lan, Thanh Vân luôn tí


Snack's 1967