Tìm Lại Niềm Tin

Tìm Lại Niềm Tin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324012

Bình chọn: 7.5.00/10/401 lượt.

ầu khí Tùng_Hải nổi tiếng khắp châu Á…và đó cũng là người, chỉ vì muốn nhanh chóng đến
bên cô, người vứt bỏ hết tự trọng, vứt bỏ hết tất cả…chỉ để xin cô chờ
đợi 20′…mặc dù cô đã chờ đợi hơn 1 tiến…nhưng duyên phận vẫn là không
thể cho hai người gặp được nhau vào thời điểm đó…vì vậy..dù một người
thất vọng sụp đổ, một người đau đớn khôn nguôi..thì vẫn là chưa có duyên phận.

Ai đó từng nói…thời gian là liều thuốc tốt nhất để mọi việc được sắp xếp một cách ổn thỏa… Và giờ Kiều Thư cũng chân chính hiểu được ý nghĩa câu nói ấy. Hiện tại cô đang ngồi trong một quán cafe, nhìn ngắm những cánh hoa anh đào thả mình trong gió…cũng chẳng phải đơn giản mà cô yêu thích loài hoa này… Anh đào là loài hoa thoắt nở thoắt tàn, mọc trên khắp
nước Nhật, phản ánh tinh thần nhạy cảm, yêu cái đẹp, sống và chết đều
quyết liệt như dân tộc họ cô đã nghe một hướng dẫn viên du lịch quen
thuộc với cô nói như vậy. Kiều Thư dạo chơi ở nơi này không biết chán từ mùa xuân năm trước đến xuân năm nay, cô ngắm nhìn thỏa thê những bông
anh đào mỏng manh xinh đẹp khi xuân đến, tận hưởng mầu xanh ngút ngàn
của cây cối khi hạ về, lại đắm mình trong sắc trời đỏ thắm mãnh liệt
nhưng mang chút gì đó ưu tư của lá phong lúc thu sang, rồi mầu trắng
tinh khôi của tuyết rơi phủ đầy vạn vật khi đông về. Trong lòng cũng
bình an hơn rất nhiều, cô không hay thở dài, cũng không còn muốn suy
nghĩ vẩn vơ, chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn không liên
quan gì đến những chuyện trước đây.

- Kiều Thư…để em đợi lâu rồi.

Kiều Thư tràn ngập sức sống đặt tay lên một chiếc bàn gỗ mầu đỏ sẫm, có ly
capuchino nóng hổi trước mặt, cô mặc chiếc áo hồng nhạt dịu dàng, quàng
chiếc khăn trắng tinh khôi, mái tóc dài buộc cao lên tinh ngịch, da mặt
hồng hào, môi như cánh anh đào tinh tế, đôi mắt trong veo chân thật
nhưng giờ đây còn thêm chút bí ẩn thu hút người đối diện. Những tia nắng nhẹ nhàng nhảy nhót, xuyên qua tấm kính bên cạnh, trải đều trên thân
hình cô, khiến cô như một bông hoa xinh đẹp ướp mình trong ánh hào quang rực rỡ tươi mới nhất. Khẽ lắc đầu cô nói:

- Không lâu, còn không đủ cho em ngắm nhìn phong cảnh ngoài kia.

- Em còn rất nhiều thời gian mà, sao lại lo không đủ chứ?

Trần Tú ngồi đối diện cô, anh mặc chiếc áo dạ mầu xám, làm nổi bật khí chất
đàn ông mạnh mẽ trong con người anh, nước da mầu đồng khỏe khoắn, anh
mang trong mình phong thái tự tin lại khẳng khái, như những anh hùng
thời cổ đại đáng khâm phục. Ánh mắt anh bừng lên hào hứng mãnh liệt, ngũ quan tinh tế hoàn hảo lại thêm chút đặc trưng phong trần của người châu Á, cộng thêm dáng người thường chăm chỉ tập luyện khiến anh luôn thu
hút ánh nhìn của người đối diện. Kiều Thư nhẹ nhàng nhìn Trần Tú, cô
nói:

- Trần Tú, cảm ơn anh trong thời gian vừa qua đã làm bạn cùng
em. Nhưng em rong chơi cũng đủ rồi, đã đến lúc trở về làm việc thôi.

- Em muốn quay về?

Trần Tú khẽ nhíu mày nhìn Kiều Thư bình thản gật đầu trước mặt. Anh nhớ lại
một năm về trước, khi anh cùng một vài người bạn đi núi Phú Sĩ, tình cờ
gặp một bóng dáng quen thuộc mà ngày đêm thầm mong nhớ. Anh vội vàng
đuổi theo và kiếm tìm, nhưng bóng hình ấy thoáng chốc đã không thấy đâu. Anh tự cười bản thân mình, chắc quá nhung nhớ cô mà xuất hiện ảo
giác…lại nghĩ đến bản thân mình, rời bỏ ngành cảnh sát, rời bỏ thành phố H nơi mình sinh sống bao năm, quay trở về Nhật Bản, nơi gia đình anh đã định cư và xây dựng sự nghiệp, một thời gian dài, anh không làm việc
chỉ suốt ngày rong chơi cũng không liên lạc gì với ai ở thành phố H…
Đúng vậy, anh biết Minh Tùng là người đàn ông xuất sắc, so với anh chỉ
có hơn chứ không có kém, cũng hiểu bản thân mình không thể chen chân nổi vào trái tim Kiều Thư, vì vậy…có lẽ nên học cách buông tay, từng ấy
thời gian cũng đã đủ để một việc gì đó thành công…nhưng lĩnh vực tình
cảm, không thành công thì mãi cũng không thể thành công… Trần Tú thở dài ngước mắt lên nhìn bầu trời đã về cuối ngày, âm u xám xịt như lòng anh
hiện tại, mùa đông tuyết phủ trắng xóa xung quanh, anh thở ra một hơi
như làn khói ấm áp quẩn quanh. Cả đêm hôm đó hội anh và vài ba đoàn
khách du lịch nữa cùng nhau đi lên đỉnh. Trời tối anh cũng không rõ ai
với ai, nhưng cho đến khi mọi người cán đích, kịp lúc ngắm mặt trời đỏ
rực như một quả cầu lửa mạnh mẽ thức giấc vào sớm mai, sau khi đã ngủ
trọn một đêm dài, ánh hào quang ấy như xua tan mệt nhọc dù đã leo núi
gần 9 tiếng đồng hồ, như tẩy bỏ hết tất cả chút bụi trần còn sót lại,
thanh lọc tâm hồn người nhìn một cách triệt để nhất. Đồng thời cũng
khiến con người ta thanh tỉnh và sốt sắng trước vẻ đẹp bất ngờ của thiên nhiên, từng giọt tuyết còn đọng lại trên những nhánh lá, hòa trộn thành một sắc mầu hài hòa nhất để tác động vào thị giác của những người đang
ngẩn ngơ ở đây. Nhưng Trần Tú…anh không bị chấn động bởi khung cảnh vốn
quen thuộc này, mà bàng hoàng bởi khuôn mặt và dáng vẻ người con gái
đứng bên phải, cách anh khoảng chừng 3m kia…khuôn mặt thanh tú, đang hài lòng thưởng thức cảnh đẹp của tạo hóa, cô ấy


Insane