Duck hunt
Tình Yêu Cappuccino

Tình Yêu Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324255

Bình chọn: 7.00/10/425 lượt.

đó anh ngồi xuống mặt đường bên cạnh
ghế của Liễu My.

Trong lòng anh cảm thấy vui vì còn có mặt đường có thể ngồi.

Liễu My cười khoái chí, không từ chối và ngồi xuống ghế.

Đây là lần thứ hai anh gặp cô, vẫn ở quảng trường nước nước bạn, im lặng xem phim ngoài trời, dưới bầu trời đầy ánh trăng sao.

Lần này anh chú ý quan sát cô, cô mặc một chiếc gile bó màu cà phê sẫm,
chiếc váy dài giống như hoa anh túc đang nở trong đêm, mái tóc dài đen
dùng châm cài sau đàu, không trang điểm.

lh30phút sáng buổi chiếu phim kết thúc, cô mời anh cùng đến quầy bar uống rượu. Hai người đi
trên phố của Locarno, không thể tìm thấy một quầy bar nào còn mở cửa.
Ngay cả siêu thị cũng đóng cửa, thậm chí không mua nổi bia nữa.

Cuối cùng hai người đành về ngồi ở quầy bar của khách sạn nơi Liễu My ở.

Tửu lượng của anh không tốt, uống vài ngụm là hai má đã ửng hồng. Cô vừa
uống vừa ngân nga, vẫn là bài hát Trung Quốc quen thuộc, khi ở nước
ngoài nghe được thấy rất cảm động. Khi cô hát bài “Hoa nhài”, trong anh
lại thấy mềm nhũn, đổ xuống cứng đờ như say rượu, có một cảm giác thoải
mái dễ chịu.

Liễu My buông cốc, nhìn anh, nói: “Mình hôn nhé!”

Ánh sáng trong mắt cô giống vì sao trong đêm tối, trong giây lát, viễn cảnh đẹp giống như nước lũ trào dâng trong đầu anh.

Sự thất vọng,

Giống như chúng ta trong đêm trắng kéo dài ngày mùa hạ,

Mắt im lìm,

Miên man trong một giấc mơ trắng.

1.

Ngày 23 tháng 8 năm 2004, trưa ngày thứ hai tại Vũ Hán.

Tôi ra sân bay đón Vũ Văn Hạo “khải hoàn trở về”.

Vũ Văn Hạo cuối cùng cũng trở về trước ngày khai giảng.

Tôi và anh quen nhau gần ba năm. Năm đó anh đang nghiên làm cứu sinh, tôi
mới là sinh viên đại học năm thứ hai. Anh là tiến sỹ trẻ nhất của khóa
đó, tuấn tú, hoạt bát, “Diễn đàn nhân văn” trong Trường đặc biệt mời anh giảng dạy mấy chuyên đề. Mỗi lần anh giảng tôi đều đi nghe, thực ra tôi không phải là người chăm học mà chỉ là đi học để khám phá con người khá thú vị là anh; mỗi lần có học sinh gọi: “Thầy Vũ, thầy Vũ” là mặt anh
lại đỏ lên, sau đó lại thật thà sửa lại: “Tôi họ Vũ Văn, không phải là
thầy giáo.”

Mỗi lần khi thầy giảng xong tôi liền chen đến trước
mặt anh nói: “Thầy Vũ, em có câu hỏi”, sau đó đắc ý nhìn mặt anh từ
trắng bệch chuyển sang đỏ ửng, nghe anh uốn nắn, trong lòng thấy vui
sướng.

Cứ vậy vài lần, mỗi lần anh đều không quên uốn nắn tôi
“tôi họ Vũ Văn, không phải thầy”, sau đó mới bắt đầu nhẫn nại trả lời vô vàn vấn đề kỳ quái của tôi.

Tôi dựa vào đó đoán được anh rất cổ hủ nhưng rất đáng yêu.

Lần giảng cuối cùng, tôi như ngộ ra vấn đề, trong lòng mãn nguyện. Sau khi
kết thúc bài giảng, trên đường về ký túc xá, tôi và vài người bạn đắc ý
kể lại chuyện trêu chọc Vũ Văn Hạo. Đang lúc cao hứng, bỗng vang lên một tiếng gọi động trời “Ninh Khả!”

Tôi run rẩy, quay đầu nhìn, là Vũ Văn Hạo. Bạn bè đã sợ hãi bỏ chạy toán loạn như khói, bỏ lại mình tôi.

Hai mắt anh tức giận, đã tức đỏ cả mặt, chỉ là không biết nên bùng nổ như
thế nào. Tôi sợ hãi, may là vẫn lanh lợi, nhân lúc anh chưa nói ra lời,
chuồn thẳng luôn.

Từ sau lần đó, tôi đều cố gắng tránh tất cả những nơi anh có mặt.

Để tránh gặp trong sân trường, tôi từ bỏ những bộ quần áo màu mè có thể
thu hút người khác, đi đứng rón rén như chuột ra ngoài ban ngày, chỉ dám mon men theo chân tường.

Năm đó qua đi, không thấy anh tìm tôi
gây khó dễ, tôi cũng dần dần nới lỏng cảnh giác. Trong lòng nghĩ, người
ta là nam tử hán, tính toán gì với mình chứ, có lẽ anh ta sớm đã quên
lần đó, tôi chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.

Lần thi đầu tiên
cuối kỳ, tôi ngẩng cao đầu sải bước đến phòng thi, chút nữa thì ngã bổ
nhào, thấy anh hiên ngang ngồi trên bục giảng, bình tĩnh nhìn chằm chằm
vào tôi. Nhưng tôi biết nếu ánh mắt có sức mạnh thì trên người tôi sớm
đã bị anh xuyên thủng thành n lỗ. Hai tiếng ở phòng thi, tôi ngồi trên
ghế không dám động đậy, đầu không dám ngẩng lên, sợ bị “thầy Vũ” xử tội. Vì tội của tôi mà “thầy Vũ” mới đến tìm tôi!

Đương nhiên như tôi dự đoán, “thầy Vũ” không dễ dàng buông tha tôi, bảy môn thi, anh đều
làm giám thị không bỏ sót một môn, mà còn nghiêm hơn cả giáo viên khác.
Trong phòng thi có vài người quay cóp bị bắt, hại tôi sợ toát mồ hôi, từ nay về sau chẳng dám động vào ông thầy này nữa. Vài môn thi này còn mệt hơn là thi đại học, nhưng dù sao cũng vượt qua thuận lợi, “thầy Vũ” dù
có nghiêm, chỉ cần tôi không tết tóc thì anh ta cũng chẳng thể nắm lấy.

Môn thi cuối sắp kết thúc, thầy đến trước bàn tôi, đưa tay gõ nhẹ lên bàn “thi xong ở lại.”

Tôi nghĩ, chạy không thoát rồi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, đến lúc đó mồm miệng khôn khéo một chút, xin lỗi thầy có thể thầy sẽ bỏ qua.

Đợi các bạn đi hết, tôi khép nép tiến đến bục giảng nói: “Thưa thầy, trước
kia là em không đúng, mong thầy tha thứ, sau này em không tái phạm nữa.”

Anh cười “