Old school Easter eggs.
Tình Yêu Cappuccino

Tình Yêu Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324131

Bình chọn: 7.5.00/10/413 lượt.

tôi không phải thầy giáo, sao em chẳng bao giờ nhớ? Gọi là sư
huynh nhé! Nhưng em có thể nói xin lỗi, tôi cũng cảm thấy được an ủi
phần nào”.

Hôm đó, tôi giúp anh sắp xếp bài thi, anh mời tôi ăn cơm tối.

Hóa ra, từ lần đầu tôi hỏi anh, anh đã chú ý tới tôi, không ngờ tôi liên
tiếp hỏi, mà còn nhiều lần không chịu sửa vẫn gọi anh là “thầy Vũ”, anh
cảm thấy buồn buồn, còn ngấm ngầm tìm hiểu tên họ và lớp của tôi.

Hôm đó, gặp trên đường, anh muốn đuổi theo hỏi rõ, vừa đúng lúc nghe thấy
tôi bù lu bù loa, đúng lúc đó nên vừa tức vừa hận, khóc cười không nổi.
Còn làm giám thị không phải vì báo thù tôi.

Anh hỏi: “Ninh Khả,
tôi thấy em rất thú vị, muốn làm bạn với em”, anh nói rất chân thành.
Anh chân thành từ đôi mắt, lông mày; ánh mắt anh nhìn tôi chăm chú, tôi
cảm thấy má mình nóng bừng, hai tai đỏ lên.

Ngày thứ hai bắt đầu
kỳ nghỉ, anh đưa tôi ra bến xe. Trước khi xe chạy, anh trịnh trọng viết
số điện thoại lên tay tôi. Anh còn cho tôi mượn một thẻ thư viện của bạn học cùng anh, để tôi cùng anh ra vào thư viện chuyên ngành cho người
nghiên cứu sinh.

Anh thường đứng dưới ký túc gọi tôi: “Ninh Khả,
Ninh Khả, ăn cơm nào”, hoàn toàn không giống tiến sỹ văn học nho nhã
trên bục giảng. Tôi vào chỗ ở của anh giống như vào chỗ không người,
cuối cùng anh cứ nằng nặc đưa chìa khóa phòng anh cho tôi.

Chúng
tôi dần dần không thể rời xa nhau, tôi thỉnh thoảng về nhà, chưa đến ba
ngày anh đã gọi điện giục “Ninh Khả, mau quay về, để anh một mình buồn
chết”.

Học kỳ cuối năm thứ thư, vì tôi đạt thành tích xuất sắc
nên được trường giữ lại học cao học, không cần tìm công việc, không cần
thi. Anh càng có nhiều có lý do yêu cầu tôi ở bên anh, chờn vờn quanh
anh. Về sau anh cùng “sếp” làm khóa luận, ác độc hơn là giới thiệu tôi
giúp việc chỉnh sửa tư liệu, bưng trà rót nước cho họ. Thời gian dài
trôi qua, ai cũng biết được tình cảm của chúng tôi, “sếp” cũng thỉnh
thoảng trêu: “Tiểu Ninh Khả đáng thương, không biết sao lại để Vũ Văn
Hạo ăn hiếp!”

Vũ Văn Hạo cười ngốc nghếch, không giải thích. Tôi
trong lòng thầm nghĩ: Hừm, anh ấy ngốc vậy, tương lai không biết ai ăn
hiếp ai!

Trước lúc đi miền Nam, Vũ Văn Hạo nói với tôi: “Ninh Khả, chăm chỉ học, đợi anh quay về!”.

Tôi nghĩ, cổ hủ như anh coi như là đã tỏ tình? Nên nhẫn nại đợi anh về, bắt đầu cuộc sống mới của chúng tôi - anh làm giáo viên, tôi học cao học,
chúng tôi...

2.

Ngày 23 tháng 8 năm 2004, nghỉ hè. Kiều Dương - Vũ Hán như lò lửa.

Tôi từ sân bay đón anh về, anh từ tòa soạn vội về chuẩn bị cho ngày khai giảng.

Anh mua rất nhiều quà cho tôi, có quà từ châu Âu, có quà từ phía Nam, đầy
một vali, phong phú đa dạng khiến tôi bất ngờ vì trước đây anh rất ít
khi mua quà cho tôi.

Anh luôn miệng giới thiệu từng món quà, thao thao bất tuyệt.

Tôi nói rất ít, vì dường như không có cơ hội mở miệng.

Thế giới của hai người nhỏ hẹp, một chút động tĩnh cũng không giấu nổi đối
phương, huống hồ tôi và anh ngày đêm bên nhau gần ba năm.

Tôi
biết chỉ cần tôi mở miệng hỏi, anh sẽ lập tức nói ra. Nhưng tôi không
dám, tôi sợ dự cảm của mình ứng nghiệm... Tôi sợ mất anh.

Nhưng tôi không thể đối diện với một Vũ Văn Hạo thay lòng đổi dạ.

Tôi nghĩ, chúng tôi đều cần thời gian suy nghĩ, từ bỏ hay giữ lấy, cân nhắc mình quan trọng bao nhiêu trong lòng đối phương hoặc có dũng khí đưa ra quyết định. Tôi không ngờ, đây chính là cuộc sống mới của chúng tôi.

Nghiên cứu sinh tháng 10 nhập học.

Còn lại một tháng, tôi khoác ba lô một mình đến Tân Cương, không mang điện thoại, không để lại bất kỳ phương thức liên hệ nào.

Vô số lần tôi ở trong nhà nghỉ nơi thị trấn nhỏ xa lạ mà nhớ đến anh, nhớ
về những ngày tháng chúng tôi đã từng bên nhau, nỗi nhớ như một con rắn
độc, quấn quanh trái tim tôi, tôi đi càng xa, nó quấn càng chặt. Vô số
lân trong đêm sâu nhìn ánh trăng lặng thầm rơi lệ, nghĩ đến tình yêu lý
tường mà tôi khổ tâm thêu dệt, tất cả giờ đã tan biến.

Cuối tháng 9, trong một quán internet ở nơi xa xôi, với tốc độ mạng cực chậm, ở
tôi mở hòm thư của mình. Thư anh như nước hồ trào dâng, chủ đề của mỗi
bức thư đều là “Xin lỗi”. Lại lần nữa tôi chịu đựng không nổi, nước mắt
cứ vậy tuôn ra.

Anh còn gửi cho tôi nhật ký khi anh ở Thụy Sĩ.

Sáng sớm ngày 12 tháng 8, ở quầy bar khách sạn tại Thụy Sĩ, một người con gái nhìn anh nói: “Mình hôn nhé !”

Câu nói này vốn giống như bối cảnh không thể thiếu trong đêm tối nơi xứ lạ
lãng mạn, anh cảm thấy đêm đó vì thế mà càng dễ chịu tuyệt vời. Anh
không muốn thêm hành động cho câu nói đó, vì đối với anh mà nói chỉ là
vẽ rắn thêm chân. Sau đó, anh nhớ đến Tiểu Ninh Khả ở nơi xa xôi, đứng
dậy lễ phép cáo từ.

Ngày 14 tháng 8, phim “Điều riêng tư” được
giải “Giải thưởng báo vàng” trong Liên hoan phim Quốc tế Locarno lần thứ 57, vừa đúng với dự đoán của anh. Anh vội vàng đi phỏng vấn đạo diễn và nhóm biên tập.

Đợi kh