Duck hunt
Tình Yêu Cappuccino

Tình Yêu Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324174

Bình chọn: 7.5.00/10/417 lượt.


khuôn mặt cười của mọi người trên cát, cộng với hải sản biển thơm ngon,
mặt tôi hơi đen đi vì nắng biển, cân nặng tăng lên, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Học kỳ mới bắt đầu, Hàn Văn Hinh - cô bạn học cùng ký
túc như con chuột nhỏ, bắt đầu lén lút đưa từng hành lý ra ngoài trường, cho đến khi trên ga trải giường của cô ấy chỉ còn lại một chiếc màn,
tôi ở cửa chặn lại, nghiêm nghị uy hiếp, cậu chưa nói gì đã chuyển ra
ngoài sao?

Cô ấy không trốn được tôi, nghiến răng như thừa nhận
tình yêu với Khang Minh Huân bạn nam cùng lớp, còn dặn dò tôi đừng nói
việc cô ấy sống chung với người khác. Tuy việc các học viên cao học yêu
nhau đã không còn bị nhà trường bó buộc nhưng một khi công khai khó
tránh khỏi bàn tán xôn xao.

Tôi thật lòng vui cho họ, so với tuổi 18,19, lúc này tâm trí tôi càng chín chắn hơn, nhưng lại chưa qua trải
nghiệm xã hội, vẫn còn sự trong sáng, có thể nói tình yêu ở thời kỳ này
là có cơ sở bền vững và ổn định.

Hàn Văn Hinh quan tâm hỏi: “Nói
thật đi, cậu và thầy chủ nhiệm giờ sao rồi? Cãi nhau à?”. Người con gái
đang chìm đắm trong tình yêu phần lớn thường không quan tâm đến xung
quanh nhưng cô bạn này vẫn đê ý thấy tôi không vui, đúng là thật hiếm
có.

“Không có gì, chỉ là không thích hợp, khoảng cách giữa chúng mình quá lớn.”

“Nói bừa! Hai người không phải là ngày đầu quen nhau, sao trước kia không thấy có khoảng cách?”

Tôi nên trả lời như thế nào đây? Vì Liễu My, hay vì tình yêu hoàn mỹ giữa chúng tôi? Tôi không biết nên mở miệng như thế nào cả.

Hàn Văn Hinh cũng không truy hỏi, cô ôm tôi, nói: “Nếu không, mình tạm thời không chuyển nữa! Để lại cậu một mình, mình không yên tâm!”

Tôi cười: “Đừng! Sau này Khang Minh Huân nhà cậu sẽ tìm mình tính sổ! Cậu hạnh phúc, mình cũng vui!”

Cô cầm túi chuẩn bị ra khỏi cửa, quay đầu lại nói: “Gần đây cậu gặp thầy
Vũ Văn chưa? Anh ấy nhìn gầy đi nhiều, mặc áo khoác nhìn gầy gầy, nhìn
rất đáng thương.”

Anh ấy gầy đi? Anh ấy ốm phải không, hay là không ăn được?

Nhưng, nhưng, có liên quan gì đến mình chứ?

Sau khi Hàn Văn Hinh chuyển đi, ký túc chỉ còn lại một mình tôi, tôi cũng
có nhiều thời gian rảnh, tranh thủ thời gian bố trí lại không gian sống
của tôi, cố gắng để nó sạch sẽ, ấm áp một chút.

Sau khi khai giảng một tuần, cuối cùng chúng tôi đã nhận được thông báo về thầy hướng dẫn luận văn.

Đúng như ý nguyện, tôi được phân cho Giáo sư Lưu Tỉnh Ngôn có tiếng nhất
trong Viện hướng dẫn, nếu nói thầy mới nên ghê gớm, hướng dẫn mới thì
sao chứ? Ba quyển sách danh mục! Thầy cười đưa nó vào tay tôi, nói: “Mau hoàn thành, viết tốt, liên tục báo cáo cho thầy tiến độ đọc sách, sau
một khoảng thời gian thầy sẽ kiểm tra không định kỳ! “

Tôi ủ rũ
gật đầu, Hàn Văn Hinh cười trên nỗi khổ người khác, cô ấy thì vẫn tốt,
cùng với Khang Minh Huân theo một thầy nổi tiếng trong Viện, Giáo sư
Thành có biệt hiệu “bố Thành”, không có danh mục, bố Thành còn khuyến
khích họ đừng cắm đầu đọc sách, cần hưởng thụ cuộc sống.

Hai
người chúng tôi cùng đi đến thang máy, khi qua văn phòng của Vũ Văn Hạo, tôi vẫn không ngăn nổi nhịp đập của trái tim, may là không gặp anh. Sau khi phân thầy hướng dẫn, việc học tập của tôi do thầy hướng dẫn trực
tiếp phụ trách, đối với thầy chủ nhiệm Vũ Văn Hạo dường như chẳng còn
liên quan, sau này chúng ta sẽ ít gặp mặt?

Thực ra, tôi vẫn muốn biết, gần đây anh sống tốt hay không.

Ra khỏi trường, Hàn Văn Hinh muốn tôi đến tổ ấm hạnh phúc của cô và Khang
Minh Huân, tôi một mình đến thư viện. Đối diện với thầy giáo nghiêm
khắc, tôi không thể không lấy lại tinh thần.

Thư viện buổi sáng
rất yên tĩnh, phòng tài liệu ở tầng 13 càng ít người đến, một người đi
đến, ngay cả hơi thở cũng rất nặng nề. Ở góc cầu thang, bóng hình thân
thuộc mà xa lạ chiếm cứ tầm nhìn của tôi.

Anh đứng ở trước một
giá sách, quay lưng lại với tôi, đúng như Hàn Văn Hinh nói, anh gầy đi,
gầy yếu như không thể chống chọi được với gió, đầu tóc cũng rối bù. Đột
nhiên, sống mũi tôi cay cay, trái tim quặn đau.

Dường như anh cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, quay đầu lại. Khuôn mặt đó là khuôn mặt
tôi đã từng ái mộ, từng nhớ vài năm, vẻ sáng sủa, thông minh, hào nhoáng khiến tôi say đắm, giờ lại tiều tụy, mệt mỏi. Tôi quay người chạy về
phía cầu thang, sau đó nghe thấy tiếng sách rơi và tiếng chân chạy theo.

“Ninh Khả !” Anh đang gọi tên tôi ở phía sau.

Đợi khi cửa thang máy mở ra, anh đã chạy đến sau tôi, chưa kịp nói liền chen vào thang máy với lấy tôi.

“Ninh Khả, em đen đi rồi.” Anh nhìn tôi.

“Nghỉ đông, em đến Tam Á.”

“Ồ!” Anh cố gắng tìm chủ đề, “nghe nói hôm nay các em phân thầy hướng dẫn, em theo ai?”

“Giáo sư Lưu.”

“Tốt, tốt, Giáo sư Lưu tuy nghiêm khắc, nhưng thầy giáo nghiêm sẽ có học trò
xuất sắc.” Nói xong, dường như anh không còn lời nào để nói.

Im
lặng trong thang máy khiến chúng tôi như đông cứng. Tôi rất muốn hỏi
an