
br/>7.
Cứ trắc trở như vậy suốt nửa năm, cuối cùng chúng tôi lại trở về nấc khởi điểm.
Tôi biết chiếc gai từ sâu trong nội tâm vẫn chưa hoàn toàn bứt ra, nhưng
tôi tuyệt đối không nhẫn tâm rút tay ra trong lúc anh cô độc đau khổ. Dù tương lai người đau lòng là tôi thì lần này tôi cũng cần dũng cảm yêu
tiếp.
Khác là, tình cảm giữa chúng tôi lần này âm thầm, nơi hẹn
hò ở ngoài trường là nơi cách trường rất xa. Ở trường muốn gặp chỉ có
vào sáng sớm hoặc tối tôi đến chỗ anh hoặc ở thư viện, phòng tư liệu,
mỗi người cầm một quyển sách, nhìn từ xa.
Hai người giữ cùng một
bí mật, hẹn hò cũng rất ngọt ngào, vì thế mà tôi hiểu nguyên nhân Hàn
Văn Hinh và Khang Minh Huân không công khai tình yêu.
Sau khi
phân thầy hướng dẫn, theo truyền thống của Trường Đại học W, theo thường lệ có một bữa tiệc chào thầy, tức tất cả các thầy hướng dẫn và học viên cùng ăn cơm, Vũ Văn Hạo trong vai trò giáo viên chủ nhiệm cũng không
thể không tham gia. Trên bàn ăn lớn, tôi ngồi bên Giáo sư hướng dẫn Lưu
Tỉnh Ngôn, cách anh rất xa, Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân người bên
trái, người bên phải của thầy hướng dẫn là Giáo sư Thành.
Theo
thông lệ, là học trò chúc rượu các thầy hướng dẫn, mà các thầy hướng dẫn cũng ra sức để các trò say, dường như chỉ có trên bàn rượu thì quan hệ
thầy trò mới gắn bó hơn, giao lưu thân thiện hơn. Thảo nào mọi người nói cồn là chất bôi trơn quan hệ giao tiếp.
Học trò của Giáo sư Lưu
chỉ có tôi và một nam sinh dị ứng với cồn. Nhìn thấy Hàn Văn Hinh và
Khang Minh Huân luân phiên tấn công Giáo sư Thành, uống vui vẻ, tôi cũng liên tục nâng cốc, lấy trứng chọi đá, hy vọng Giáo sư Lưu cũng có thể
vui vẻ uống. Hai ly rượu vang xuống bụng, mặt tôi đã nóng bừng, đầu cũng loạng choạng, Giáo sư Lưu vẫn thản nhiên, còn cười nói: “Ninh Khả của
chúng ta nhỏ nhắn, không ngờ lại uống giỏi thế, là nữ hào kiệt! Nào,
thầy trò mình nâng ly!”
Lúc này Vũ Văn Hạo ngồi đối diện lên
tiếng: “Giáo sư Lưu, năm đó em cũng được nghe bài giảng của thầy, cũng
coi như là học trò của thầy rồi, thầy trò mình cạn ly?”
Giáo sư Lưu đang cao hứng, lại không có đối thủ, Vũ Văn Hạo tự động tìm đến, lẽ nào có thể bỏ qua? Hai người chạm cốc.
Hàn Văn Hinh hơi kéo tôi, thấp giọng hỏi: “Ninh Khả, cậu và thầy Vũ làm hòa chưa? Anh ấy dường như vẩn rất quan tâm tới cậu, công khai bảo vệ cậu.”
Tôi nói: “Vẫn chưa. Anh ấy dù sao cũng là chủ nhiệm lớp mình, bảo vệ học trò là việc hợp tình hợp lý.”
Hàn Văn Minh cũng không hỏi nữa.
Bữa tiệc chào thầy hướng dần, các thầy uống rất vui, các học viên một do tía tai. Khi anh rời đi bước chân cũng loạng choạng.
Tôi không yên tâm, về ký túc xá rửa mặt, thay quần áo rồi đến chỗ anh.
Đẩy cửa phòng anh, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu ngập phòng, anh đang nằm vắt vẻo trên giường, nghe thấy dộng liền ngồi dậy.
Mặt anh đỏ ửng, mắt đã híp lai thành hai khe, nhìn thấy tôi, hỏi không rõ
tiếng: “Ninh Khả, sao muộn vậy em... em... sao ìại đến? Anh không...
sao, thật đấy!”
Tôi lại lo lắng, đau lòng: “Say đến mức này còn
nói không sao, chúng ta không phải đã nói không để tiết lộ sao? Tại sao
công khai đỡ rượu cho em?”
Anh xoa tóc tôi nói: “Uống say thật
khó chịu, em... không biết đâu, con gái các em chịu không nổi, anh thì
khác, từ thạc sỹ đến tiến sỹ, uống với thầy hướng dẫn vô số lần, có thể
so với em...” Chưa nói xong, anh lại bịt miệng xông vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Tôi ở bên cạnh chỉ lo lắng vỗ lưng anh. Anh nôn
được một lúc, lại lắc lư về giường nằm xuống. Tôi vội bưng nước để anh
súc miệng, lại dùng khăn nóng lau sạch mặt anh, sau đó gọt táo cho anh:
“Em biết anh giờ không muốn ăn gì, trong người khó chịu, nhưng bố em
nói, uống say sau khi nôn ăn chút hoa quả sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nào,
nghe lời em ăn hai miếng.”
Anh nghe theo ăn hai miếng, lắc đầu tỏ ý không ăn nữa, sau đó nghiêng đầu, ngủ tiếp. Tôi gắng sức mới cởi được giày và áo khoác cho anh, giúp anh đắp chăn.
Dần dần, sắc mặt
anh tốt lên, thở cũng đều đều. Tôi lai đi dọn dẹp nhà vệ sinh và dọn dẹp phòng. Làm xong mới nhìn thấy đồng hồ trên bàn đã chỉ gần 12 giờ đêm,
ký túc xá đã đóng cửa từ lâu, về cũng không vào được.
Bữa tối tôi cũng uống không ít, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật say, mí mắt đã
dính chặt như keo, không cho phép mình nghĩ nhiều, cơ thể cũng cứ vậy đổ xuống bên cạnh anh.
Tôi mơ thấy mình đang bơi trong một khối
nước băng, máu cũng đóng băng, chịu không nổi hắt xì hơi liên tục, cuối
cùng tôi tỉnh dậy, thức dậy nhìn mới phát hiện hóa ra mình đã ngủ thiếp
đi.
Nửa đêm rồi, nhiệt độ xuống rất thấp, anh ở bên cạnh ngủ rất ngon, giống như một đứa trẻ.
Không lâu sau, sâu ngủ lại kéo đến lộng hành, tôi lại đổ ra giường,
Lần này tôi mơ mình bơi đến một vùng biển ấm áp, trên dưới toàn thân là đại dương ấm áp, rất dễ chịu, không đúng, là... hơi nóng, nóng dần đến nỗi
tôi toát mồ hôi, không thở nổi.
Lần nữa tôi tỉnh