
Và cuộc chiến bắt đầu
Tiếng kim loại vang vào nhau nghe rất chói tai. Rất dễ dàng
để thấy bọn chúng hoàn toàn không phải là tay mơ. Những đường kiếm hiểm hóc và
nhanh gọn, dù là cao thủ nhưng mới lần đầu cầm kiếm thì chắc chắn sẽ không thể
thắng, nhưng thật không may cho chúng, vì sư phụ của Kris vốn cũng là người Nhật,
nên việc ông rèn luyện kiếm cho nó từ nhỏ không có gì lạ cả, thậm chí có thể
nói, môn kiếm đạo, chính là môn sở trường của Kris
Thường nếu sử dụng kiếm thì lấy máu nhiều hơn là lấy mạng.
Vì thế để nhanh gọn, Kris chỉ toàn chém ngay cổ
Sau 5 phút, căn nhà kho ngập mùi máu tanh
31 tên vệ sĩ nằm ngổn ngang trên sàn. Lưu Mẫn Nhi mặt tái
xanh, vừa sợ vừa buồn nôn vì mùi máu
Kris bỏ 1 thanh kiếm xuống, đưa tay lên lau vết máu trên mặt,
rồi kéo lê thanh kiếm còn lại tiến về phia Mẫn Nhi
Âm thanh thanh kiếm phát ra thật đáng sợ. Nhi toát mồ hôi hột,
chân đứng không vững
Lưỡi kiếm đưa ngay cổ họng của Mẫn Nhi. Cô ta nuốt ực 1 tiếng,
mắt mở to nhìn Kris
- Đừng lo. Tôi không để cô chết dễ dàng thế đâu
Dứt lời, Kris đạp Nhi xuống, và dùng dao….gim chặt tay cô ta
xuống sàn. Cô ta kêu thét lên, Kris lập tức đưa một con dao khác vào…miệng của
Mẫn Nhi
- Nếu tiếp tục kêu, con dao này sẽ rơi thẳng vào cổ họng của
cô
Kris cúi xuống, nhìn thẳng vào Nhi, lạnh lùng nói. Ngoài việc
banh mắt to ra mà nhìn đáp lại, cô ta chẳng biết làm gi hơn, vì Kris nhét dao dọc
vào miệng Nhi, sống dao đặt ngay rãnh môi, nên nếu nhúc nhích cựa quậy, môi cô
ta sẽ lập tức bị chẻ đôi, lưỡi sẽ bị thương hoặc như Kris nói, cổ họng của cô
ta sẽ nát bấy
Lưu Mẫn Nhi sợ hãi cực độ, 2 bàn tay đau đớn vì bị đâm xuyên
sàn nhưng lại không được thét lên, như vậy còn đau khổ hơn cái chết. Mồ hôi cô
ta ướt đẫm cả sàn nhà, mùi máu tanh thoáng chốc xộc lên khiến Nhi buồn nôn, cảnh
tưởng chẳng khác gì địa ngục, mà thần chết chính là Kris
Kris nhếch mép, nhẹ nhàng đưa chân đặt hờ lên bụng Mẫn Nhi,
rồi từ từ đạp xuống. Cô ta đau vô cùng, một đường máu bắt đầu chảy ra từ môi.
Kris đạp mạnh hơn nữa, lồng ngực Nhi lên xuống phập phồng, nước mắt cô ta trào
ra, sống dao một lần nữa cắm sâu hơn vào rãnh môi, cô ta chuyển sang lấy răng
giữ lại
Kris mỉm cười, nhấc chân ra
- Chưa đâu
Kris ngồi xuống 1 chiếc ghế, nghịch nghịch thanh kiếm
- Việc cô cứu Phong, tạo ra một kí ức giả cho anh ấy, hoàn
toàn nằm trong kế hoạch phải không?
Mẫn Nhi nằm chặt trên sàn, vừa đau vừa bàng hoàng. Không cần
nghe, Kris cũng biết câu trả lời. Nó tiếp tục nói
- Và vụ tai nạn trên đèn Hình Nhân 4 năm trước, không phải
do Phong làm phải không?
Mặt Mẫn Nhi biến sắc, cô ta theo thói quen nuốt nước bọt,
khiến cho lưỡi đụng phải con dao, tạo nên một vết xước nhỏ và lưỡi dao cũng vô
tình tiến vào sâu hơn. Nhi thở mạnh, mắt chăm chăm nhìn thứ chết người trong miệng,
cảm nhận rất rõ cơ miệng mỏi rã rời và cái chết đau đớn sắp ập đến
Kris nhìn lưỡi kiếm sáng choang, cười nhạt, tiến về phía Nhi
và đạp mạnh vào bụng cô ta.
Lưu Mẫn Nhi quá đau nên mở miệng kêu thét lên
Nhưng
Kris đã giữ lấy cán dao từ lúc nào
Nhi thở hồng hộc, miệng mấp máy không nói trọn chữ. Kris
quay người bước đi
- Hôm nay là vì tấm ảnh. Còn những món nợ khác, tôi sẽ bắt
cô trả từ từ. Cái mạng mà tôi từng cứu, tôi nhất định sẽ lấy lại, Lưu Mẫn Nhi.
Happy Valentine
Dứt lời, Kris vung kiếm chém vào cột nhà. Nhà kho với cấu
trúc cũ kĩ nhanh chóng lung lay, đến khi Kris bước ra cửa, thì sập hoàn toàn,
chôn vùi cả tiếng thét của Mẫn Nhi
Kris thảy thanh kiếm xuống, thở dài nhìn bầu trời chiều tà,
khắp con đường đều phủ màu hoàng hôn buồn bã. Kris bước chầm chậm, xuyên qua 5
con phố, và dừng lại
Cảnh vật vẫn chưa hề thay đổi, vẫn chiếc đèn đường đứng cô độc
trên phố vắng, trầm mặc và tĩnh lặng nhìn những vị khách bộ hành qua lại. Phong
đứng đó thật lâu, đắm mình vào màu vàng cũ kĩ nhân tạo, cố tìm lại một hồi ức bị
bỏ quên. Nhưng chẳng có gì, ngoài cơn đau dồn dập trong đầu.
Phong đưa tay lên xoa xoa thái dương, và, hắn nhìn thấy Kris
Cách khoảng 20 bước chân, Kris đứng lặng lẽ nhìn Phong
Phong bỏ tay vào túi quần, lạnh lùng bước đi
Kris mím chặt môi
Được vài bước, Phong chợt đi chậm lại, khẽ quay người
- Coi chừng…vết thương nhiễm trùng..
Và chính lúc đó, Phong đã bắt gặp Kris, nằm gục trên đường
Hắn chạy nhanh đến bên nó
Và thấy
Ngoài những vết thương trên mặt
Còn có
1 vết chém rất sâu ở lưng
Đầu óc Phong bỗng chốc trống rỗng. Hắn cõng Kris lên, chạy
nhanh đến bệnh viện
Trong hơi thở nặng nề, Kris nở nụ cười
- Đó là…câu nói…đầu tiên..em đã nói với anh..
Bệnh viện
Kris đã ở trong phòng cấp cứu 2 tiếng. Phong lặng lẽ ngồi ở
hàng ghế trước cửa phòng phẫu thuật đợi. Trong lòng thì lo lắng cho