Disneyland 1972 Love the old s
Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324783

Bình chọn: 8.00/10/478 lượt.

Kỳ là con gái bạn thân lâu năm của cha anh, ông dõi theo Nhược Kỳ từ tấm bé, xem cô như con gái ruột. Nhất là sau khi người bạn già
không may qua đời, ông càng hy vọng Cố Hạo Ninh có thể đối xử tốt với
Lâm Nhược Kỳ. Nhưng hơn một tháng nay, Cố Hạo Ninh chẳng hề hỏi han, đếm xỉa đến Lâm Nhược Kỳ đang nằm hôn mê bất tỉnh, hễ cuối tuần là biệt tăm cả ngày khiến ông không sao hiểu nổi.

“Được rồi, ông nó! Con nó cũng đã mệt lắm rồi, ông đừng nói nữa, ăn cơm
trước đã!” Mẹ Cố Hạo Ninh ngắt lời chồng, dọn cơm nước lên, thúc giục
hai cha con ngồi vào bàn ăn.

“Hạo Ninh gần đây công việc của con bận rộn lắm à? Cuối tuần còn phải tăng ca sao?” Bà vừa múc canh vừa hỏi con trai.

“Dạ, cũng tạm ạ!” Cố Hạo Ninh cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt
quan tâm của mẹ. Anh không muốn nói dối nhưng cũng không thể nói với cha mẹ rằng, cứ cuối tuần, anh lại đến trước mộ của Vu Tiểu Phong.

“Mai là Chủ nhật, nếu rảnh thì con đến thăm Lâm Nhược Kỳ một chút nhé?
Dù gì nó cũng là vợ con, giờ lại thành ra thế này, con là chồng, tốt xấu gì vẫn phải quan tâm một chút.” Bà đưa chén canh cho Hạo Ninh, ánh mắt
yêu thương mang đầy vẻ thông cảm, mệt mỏi và đau buồn.

Hơn một tháng nay, bà ít nhiều cũng nhận ra giữa Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược Kỳ có vấn đề.

Tuy Cố Hạo Ninh rất ít khi nói ra những sai trái của Lâm Nhược Kỳ trước
mặt cha mẹ nhưng dù gì bà cũng là người dõi theo cô khôn lớn, biết rõ
tính cách con dâu cực kỳ bướng bỉnh, ngang ngược, thực ra lúc đầu bà
không tán thành chuyện con trai cưới Lâm Nhược Kỳ. Nhưng bây giờ, hai
đứa đã kết hôn, Lâm Nhược Kỳ lại xảy ra chuyện lớn thế này, về tình, về
lý, Hạo Ninh đều không thể bỏ mặc hoàn toàn như vậy. Cho nên, bà cũng
chỉ còn cách dịu giọng khuyên lơn.

Cố Hạo Ninh nhận ra sự thấu hiểu và bất đắc dĩ trong giọng nói của mẹ,
bà ở giữa hai cha con anh, cũng rất khó xử. Dù có đau lòng đến đâu, anh
cũng không nên phớt lờ cảm nhận của cha mẹ, đành buồn bã hứa sẽ tranh
thủ đến thăm Lâm Nhược Kỳ.

Sáng hôm sau, Cố Hạo Ninh đang cùng cha mẹ dùng điểm tâm thì nhận được
điện thoại từ phòng nội trú của bệnh viện nhân dân thành phố, báo là Lâm Nhược Kỳ đã tỉnh. Cha anh rất phấn khởi, hối thúc hai mẹ con mau đi xem sao. Cả gia đình ba người vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.

Lâm Nhược Kỳ nằm trong phòng bệnh đơn cao cấp. Do cô mới tỉnh dậy nên y
tá chỉ cho phép từng người vào thăm. Nhìn ánh mắt mong đợi tha thiết của cha mẹ, Cố Hạo Ninh im lặng gật đầu rồi bước vào phòng bệnh.

Lâm Nhược Kỳ nằm im lặng trên giường, nắng vàng ấm áp đổ xuống ga giường trắng tinh, nhàn nhạt phủ lên một lớp vàng óng ả mỏng tang tựa cánh ve, khiến người con gái nằm trên giường bệnh trông mảnh mai, yếu ớt biết
bao.

“Hạo Ninh…” Thấy Cố Hạo Ninh chậm rãi bước đến, nơi đáy mắt Lâm Nhược Kỳ gợn sóng, như bị mưa bụi làm ướt nhòa, nỗi mừng rỡ và mong ngóng đang
dâng trào chợt im bặt ngay khi chạm vào đôi mắt của Cố Hạo Ninh.

Khi còn cách giường bệnh ba bước, Cố Hạo Ninh dừng lại, chẳng buồn tiến
lên nữa. Trong mắt anh ngập tràn sự giá lạnh, không tìm thấy chút dịu
dàng và ấm áp, thứ duy nhất lộ ra chỉ là những tia căm ghét và khó chịu
không sao kìm nén. Anh khẽ thốt ra một câu: “Cô tỉnh rồi thì cố mà tĩnh
dưỡng.”

Dứt lời, anh dứt khoát xoay người, sải bước đi thẳng ra ngoài, để lại
Lâm Nhược Kỳ phía sau với lòng đau xót khôn xiết và gương mặt thảng thốt đến không dám tin.

Một lát sau, cha Cố Hạo Ninh bước vào. Ông mỉm cười, ngồi xuống bên
giường của Lâm Nhược Kỳ, ôn tồn nói: “Mẹ con cũng muốn vào thăm con lắm
nhưng bác sĩ chỉ cho từng người vào nên cha bèn vào trước. Nhược Kỳ à,
con hôn mê suốt một tháng, cuối cùng cũng tỉnh lại, trên người còn đau
lắm không? Đừng lo, cả nhà đã mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho con, con
nhất định sẽ dần khỏe lại thôi…”

“Nhược Kỳ?!” Nhìn thấy cái tên này, cô gái nằm trên giường run bắn,
người đang ngồi kế bên nói chuyện với mình là ai? Mình không hề quen ông ấy. Sao ông ấy lại gọi mình là Nhược Kỳ? Rõ ràng mình là Vu Tiểu Phong
mà!

Vu Tiểu Phong như thoáng nhìn thấy một bóng ma áo đen, đôi mắt nâu đậm
của hắn tỏa ra thứ ánh sáng quái dị, lạnh lùng nhìn cô chăm chăm, lời
căn dặn tựa như chú nguyền hết lần này đến lần khác vang vọng mãi.

“Nghe đây, ngươi vốn tuyệt mạng hôm nay, nhưng do cơ duyên tình cờ, ta
ban cho ngươi một cơ hội tái sinh. Từ nay về sau, ngươi phải sống tiếp
dưới thân phận mới. Đây là thiên cơ, nhất định không được tiết lộ! Nếu
không, không những bản thân ngươi mất mạng mà còn liên lụy đến kẻ ngươi
yêu thương nhất! Hãy nhớ lấy, nhớ lấy!”

Người yêu thương nhất, chẳng lẽ là Cố Hạo Ninh? Vu Tiểu Phong mở to mắt
thảng thốt, muốn hỏi rõ ngọn ngành nhưng bóng ma đó bỗng dưng biến mất,
chỉ để lại hố sâu hoảng hốt và sợ hãi trong cô… Thân phận mới ư? Cô biến thành ai rồi? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô?

“Gương, gương, đưa gương cho cháu, mau đưa gương cho cháu!” Vu Tiểu
Phong gắng sức hét to nhưng cô thực sự quá yếu, những