
ng Vu Tiểu Phong thương xót mấy đứa trẻ cô đơn, không khỏi khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Không phải đâu, chỉ là tôi rảnh rỗi cũng chẳng gì làm, nói chuyện phiếm giết thời gian ấy mà.” Nỗi cay đắng dâng lên trong lòng Vu Tiểu Phong.
Kể từ lần trước, Cố Hạo Ninh không hề đến thăm cô nữa.
“Vâng, là tôi muốn tìm chút việc gì đó để giết thời gian.”
Giang Hàn Phi thấy vẻ bất đắc dĩ thấp thoáng dưới đáy mắt cô, cũng không tiện hỏi nhiều, đành khuyên giải một cách kín đáo. Anh ngó sắc trời,
trời đã nhá nhem tối, bèn ôn tồn nói với Vu Tiểu Phong: “Bên ngoài trời
lạnh, tôi đưa cô về phòng nhé!”
“Ồ, không sao, tôi tự về được, anh cứ làm việc đi!” Vu Tiểu Phong chống
tay lên ghế, chầm chậm đứng lên, khẽ mỉm cười với Giang Hàn Phi rồi đi
về phía khu phòng bệnh của mình.
Giang Hàn Phi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, lòng đầy suy tư.
Anh từng hỏi thăm những người xung quanh, biết cô là con ông cháu cha.
Thường những người có gia cảnh đó, dù không tỏ ra kiêu ngạo tự phụ thì
ít nhiều vẫn sẽ mang tâm lý mình là cái rốn của vũ trụ nhưng cô chẳng hề mang đến cảm giác đó cho mọi người, cô luôn lặng lẽ, dịu dàng, quan tâm đến người khác nhưng lại đè nén những cay đắng buồn bã sâu dưới đáy
mắt. Hơn nữa, cô như đã quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân, thứ lộ ra bên ngoài vĩnh viễn chỉ là nụ cười nhàn nhạt như gió thoáng mây
bay.
Giang Hàn Phi không nén được hiếu kỳ, một người con gái xinh đẹp, xuất
thân kiêu sa, sao lại có tính cách ôn hòa và tĩnh lặng nhường kia? Cô
như một câu đố bí ẩn, hoặc chăng có thể nói là, như một quyển sách lôi
cuốn người đọc, thu hút Giang Hàn Phi, khiến anh không kìm được muốn tìm hiểu, đằng sau đó rốt cuộc ẩn chứa câu chuyện như thế nào.
Trung tuần tháng Một, cuối cùng Vu Tiểu Phong cũng được xuất viện sau
hơn ba tháng nằm viện, cha mẹ Cố Hạo Ninh đến đón cô về nhà.
“Hạo Ninh định đến đón con nhưng hai hôm trước, nó phải đi công tác nước ngoài, thực sự không về kịp.” Mẹ Hạo Ninh vừa giúp cô thu dọn đồ đạc
vừa nói đỡ giúp anh.
“Dạ, anh ấy có gọi điện cho con. Công việc quan trọng, con hiểu mà.” Vu Tiểu Phong dịu dàng đáp.
Gần hai tháng nay, cô luôn nói dối họ, bảo Hạo Ninh thường đến thăm cô
vì cô không muốn bố mẹ anh phải nhọc lòng vì chuyện của hai người, càng
không muốn cha Hạo Ninh vì cô mà làm khó anh lần nữa. Cho nên hôm nay
Hạo Ninh không đến đón cô xuất viện, vốn dĩ nằm trong dự đoán, cô đương
nhiên giúp anh lấp liếm cho qua chuyện.
“Nhược Kỳ à, con càng lúc càng biết thông cảm cho Hạo Ninh rồi! Vốn dĩ
vợ chồng là phải biết bao dung, thông cảm cho nhau, như thế cuộc sống
mới càng hạnh phúc, thuận hòa, đúng không?”
Bà nhìn Lâm Nhược Kỳ trìu mến. Bà phát hiện sau trận ốm này, tính cách
của con dâu dường như hoàn toàn đổi khác, không còn bướng bỉnh, ngang
ngạnh như xưa, cô đã biết quan tâm chăm sóc cho người khác. Điều này
khiến bà rất ngạc nhiên, cũng vô cùng vui mừng. Mong rằng sự thay đổi
của Lâm Nhược Kỳ có thể duy trì được cuộc hôn nhân với con trai bà. Dẫu
sao, một bên là con trai độc nhất, một bên là đứa trẻ bà dõi theo từ tấm bé, bà cũng chẳng mong cuộc hôn nhân của hai đứa thực sự nảy sinh vấn
đề.
“Con biết rồi ạ! Mẹ à, sau này, con sẽ quan tâm tới Hạo Ninh hơn nữa.”
Vu Tiểu Phong khẽ khàng đáp, chầm chậm nuốt những cay đắng khôn cùng xuống đáy lòng.
Sau khi về ở nhà của Cố Hạo Ninh, Vu Tiểu Phong luôn cố gắng thích nghi
với cuộc sống mới. Do cô mới xuất viện, anh lại đi công tác xa nên để
tiện chăm sóc cô, cha mẹ của Cố Hạo Ninh tạm thời ở lại nhà.
Sau hai hôm nữa là cô đã có thể đi làm trở lại. Hễ nghĩ đến việc luôn
phải dè dặt, cẩn trọng khi ứng xử với cha mẹ chồng lúc ở nhà, đến chỗ
làm còn phải ứng phó với các đồng nghiệp của Lâm Nhược Kỳ, Vu Tiểu Phong cảm thấy sợ hãi, lỡ sai bước nào thì thân phận của cô sẽ bị người khác
phát hiện mất. Lời nguyền hãi hùng kia lại vang lên bên tai cô: “Đây là
thiên cơ, nhất định không được tiết lộ! Nếu không, không những bản thân
ngươi mất mạng mà còn liên lụy đến người yêu thương nhất! Hãy nhớ lấy,
nhớ lấy!” Giờ đây, người cô yêu nhất chính là Cố Hạo Ninh, cô quyết
không để liên lụy đến anh, tuyệt đối không.
Trong lúc buồn phiền, điện thoại chợt đổ chuông, cô đưa mắt nhìn, là một số lạ, cô nhấn nút nghe, lòng thấp thỏm, lo âu.
“Xin chào, tôi… là Lâm Nhược Kỳ.”
“Lâm Nhược Kỳ, chào cô! Tôi là Giang Hàn Phi, bác sĩ điều trị của cô.
Mấy hôm trước cô xuất viện rồi à?” Giọng của Giang Hàn Phi khiến tâm
trạng căng thẳng của Vu Tiểu Phong dần lắng dịu, ngữ điệu của cô cũng
trở nên trầm tĩnh hơn: “Vâng, hôm trước khi tôi làm thủ tục, có nghe y
tá bảo anh đi công tác nên không báo cho anh biết.”
“Ồ! Mấy hôm nay cô vẫn tốt chứ? Đã đi làm được chưa?” Giang Hàn Phi niềm nở hỏi thăm.
“Cũng ổn, có lẽ sau vài hôm nữa là tôi đi làm lại.”
“Ồ, vậy à? Anh họ Tần Lượng của tôi có mở một công ty y dược liên doanh
Trung – Pháp, hiện bên họ đang thiếu ngươi phiên dịch