
ng là
cái đồ bạn đểu. Mơ về hai tên này thì thà tôi thức trắng đêm nay còn
hơn, híc híc…Nói vậy nhưng chỉ năm phút sau…tôi đã ngủ ngon lành.
Và tôi đã mơ, giấc mơ về một chàng trai có khuôn mặt đẹp như một thiên sứ với mái tóc màu…vàng.
Thiên sứ nở nụ cười ấm áp, rạng rỡ với tôi, rồi dịu dàng dắt tôi đến một nơi có khung cảnh đẹp như mơ.
Ở nơi đó, có chàng hoàng tử của tôi đợi
sẵn, chàng mang một vẻ đẹp hoàn mĩ, khuôn mặt lạnh lùng môi khẽ nhếch
lên một nụ cười đẹp mê hồn, chàng hoàng tử có mái tóc màu…nâu hạt dẻ…
Những ngày sau đó thì lũ con gái trong
trường chẳng biết suy nghĩ cái gì mà gán cho tôi mấy cái biệt danh lạ
hoắc, có 102 trên đời, nào là công nương thuốc độc ư, nào là phù thủy
độc dược ư nói chung v..v và v..v.
Thế là không dưng, biệt danh thần đồng
của trường cấp ba Thanh Đằng của tôi bay vào quên lãng, thật là không
còn gì để đau đớn hơn.
Nguyên nhân của những biệt danh ấy chẳng qua là do bọn họ luôn cho rằng tôi chắc chắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì
đó cho tên Phong uống, bởi tính đến nay tôi là cô gái hắn quen lâu nhất, bọn họ còn cho rằng với khả năng thiên bẩm về môn sinh học có lẽ tôi đã chế tạo ra một loại tình dược giống trong Harry Potter chẳng hạn.
Còn tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đúng là miệng lưỡi thế gian, tua tủa gai.
Mà tôi thì có phải là bạn gái của hắn đâu cơ chứ, tất cả là do hắn tự biên tự diễn, thấy người sang bắt quàng làm họ đấy chứ.
Mà dạo này không hiểu hắn ăn gì mà khùng không chịu được, không tối nào mà hắn không nhắn tin cho tôi, và tin
nhắn thì cục cằn vô duyên, và sặc mùi sát khí y như con người của hắn
vậy.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ :
Còn tôi thì cũng học theo hắn nhắn lại với hai chữ cụt lủn:(ý là chờ hắn chết trước)
thành ra thói quen, tối nào cũng vậy hắn đều nhắn cho tôi và tôi nhắn lại hắn như thế. Cuối cùng vì quá tiếc
tiền cho việc trả lời những tinh nhắn điên khùng của hắn, tôi quyết định làm lơ luôn, đã thế thì một mình ngươi nhắn, một mình ngươi điên. Ngay
lập tức hắn phản hồi bằng một tin nhắn mang tính kinh dị dọa dẫm:
Tôi hơi giật mình nhưng vội trấn tĩnh
lại ngay, hắn nghĩ tôi là trẻ con hay sao mà tin lời hắn, đêm hôm khuya
khoắt chỉ có thằng dở hơi mới mò đến nhà người khác. Nghĩ vậy nên tôi
quyết định không thèm đếm xỉa gì nữa.
Nhưng chỉ 15 phút sau hắn đã chứng tỏ
cho tôi thấy hắn đúng là một thằng dở hơi thật sự khi phóng xe đến trước cổng nhà tôi, thấy thế tôi hoảng kinh vội vội vàng vàng nhắn lại cho
hắn:….
Khi tin nhắn vừa gửi đi thì hắn cũng
biến mất. Nhìn theo hắn qua cửa sổ mà tôi méo cả mắt, chúa ơi tôi đang
dính phải loại người gì thế này, huhuhu cứu.
Nhưng chưa đi được bước nào thì tôi lại bị ai đó nắm tay giữ lại, hừ lại là mấy tay thích quấy rối con gái nhà lành đây mà, đang bực mình tôi
quay lại định đấm cho tên kia một phát, thì chợt chựng lại, khuôn mặt
lạnh lùng kiêu ngạo của Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình, mắt trố
ra nhìn hắn chẳng hiểu chuyện gì cả, hắn mời Vân cơ mà sao lại xuất hiện ngay bên cạnh tôi y như một con ma vậy, đã thế lại còn nắm tay nắm chân người ta nữa chứ.
Đến người thông minh như tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội
quay sang nhìn chỗ Vân đang đứng, hay là hắn có thuật phân thân nhỉ
(bệnh hoang tưởng ngày càng nặng), nhưng đập vào mắt tôi là khuôn mặt
đang đỏ lên vì giận và xấu hổ của Vân, ánh mắt của cô nàng nhìn tôi như
thể tôi vừa cướp mất miếng thịt trong miệng cô ta vậy, những người còn
lại cũng đang trố mắt nhìn tôi và Phong.
Cái quái gì đang diễn ra vậy nhỉ??Tôi quay ra nhìn Phong nhíu mày thắc mắc:
- Sao cậu lại….
Nhưng hắn không để tôi kịp nói hết câu, lẳng lặng gài bông hoa hồng bạch đẹp đẽ lên tóc tôi, khễ nhếch môi nói:
- Tôi có được cái diễm phúc mời tiểu thư đây cùng hòa tấu một bản violon không?
Lạy chúa nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi đã chết được mấy chục lần rồi. Lời nói và hành động lịch thiệp của hắn khiến cho tất cả các cô
gái mê mẩn, rú lên như phải gió, nhìn tôi với ánh ghen tị, chỉ hận chưa
đá được tôi bay sang Châu Âu, thì ra lúc hắn rẽ sang bên trái là để đi
đến bên chiếc bàn tiệc rồi ngắt một bông hoa hồng bạch và hiện tại thì
nó đang ngự trị trên mái tóc tôi đây.
Hắn đúng là muốn làm cho người khác đau tim mà, chắc chắn hồi bé hắn hay đi về nhà bằng đường vòng lắm.
- Tiểu thư?_ Phong tiếp tục hỏi bằng cái giọng trầm trầm đáng ghét
"Đợi kiếp sau con nhé" tôi nghĩ thầm nhưng dĩ nhiên là không dám nói ra
chỉ nở một nụ cười hàm tiếu e lệ, nghiến răng trèo trẹo, gằn nhỏ giọng
nói:
- Cậu đang làm cái trò gì đấy, thôi ngay đi.
Đáp lại sự tức giận của tôi, hắn chỉ nở một nụ cười nửa miệng lạnh lùng kéo tay tôi đi lên lễ đài.
Lúc này đây tôi chỉ muốn được nắm tóc vặn ngược cổ hắn ra đằng sau rồi
ném vào thùng rác, sống chung với mấy em đồ hộp phế thải, sao trên đời
lại có cái lợi kiêu căng hách dịch, độc tài ph