XtGem Forum catalog
Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325881

Bình chọn: 9.00/10/588 lượt.

m đã chuẩn bị những thứ này cho anh, là tấm lòng của em."

Xem ra kiếp trước Khương Cẩm Thánh đến tám phần là thiên sứ rồi, cho dù những thằng con trai khác không thích anh, coi anh là đồ xui xẻo, ghét bỏ anh, nhưng trong mắt tôi anh là thiên sứ. Sao có thể bày tỏ tình cảm một cách tự nhiên như một đứa trẻ lương thiện thuần khiết đến thế cơ chứ? Tôi vừa đi vừa liếc trộm gương mặt tên ngố đang cười đến nỗi miệng ngoạc ra , cảm thấy có phần hổ thẹn, cầu mong sau này đừng bao giờ xảy ra chuyện khiến tôi thấy có lỗi với anh nữa.

Lần đầu tiên tôi chủ động khoác tay anh. Có lẽ cử chỉ này của tôi đã khiến anh giật mình, phản xạ đầu tiên là cúi đầu xuống nhìn tôi rồi lập tức nở nụ cười. Sau đó siết thật mạnh tay tôi. Cẩm Thánh, em yêu anh, thật lòng rất yêu anh.

"Tuấn Hỷ, em đã xem truyện 'Khăn tay vàng' chưa?"

Tự nhiên đâu ra lại có khăn tay vàng thế này? -_-;;

"Có một người chồng phạm tội phải đi tù 4 năm. Khi sắp mãn hạn tù, anh ta viết thư cho vợ, nếu có thể tha thứ cho người chồng vì không thể chăm sóc con trẻ trong những năm vừa rồi, cũng không thể ở bên vợ mình, thì hãy thắt khăn vàng lên những cành cây dọc con đường làng về nhà được không? Ngày được trả tự do, khi anh ngồi xe về làng, anh nhìn thấy rất nhiều khăn tay vàng được thắt đầy trên những cành cây dọc đường! Quá cảm động phải không? Người vợ đó có phải quá tuyệt vời không?"

"Khăn tay vàng" khiến người ta cảm động bao nhiêu lại từ miệng anh thốt ra khiến tôi cảm thấy bất an căng thẳng bấy nhiêu. -_-;; Sao kể chuyện này mà cứ như đang nói về mình vậy kìa? Cuối cùng tôi cũng hiểu ra lý do tại sao anh và Vân Quân lại trở thành anh em tốt của nhau rồi. -,.-

"Tuấn Hỷ, nếu có ngày nào đó anh cũng phạm tội phải đi tù 4 năm, thì em có làm như người vợ kia không?"

Bốp!

Tôi đánh mạnh vào đầu anh. Tên chết tiệt! -_-^ Sao có thể nói mình thế được.

"Đầu anh bị úng nước rồi hả? Điên à? Sao có thể nói mình thế được? Hả?"

"Ha ha~ chỉ nói thế thôi mà! Đừng xúc động vậy chứ. ^^*"

Tôi có thể không xúc động được sao! Hừ. -O-

"Tuấn Hỷ, anh sẽ làm thế. Sẽ yêu em giống như người vợ ấy đã chờ đợi chồng mình 4 năm vậy."

"Nếu em ngoại tình +_+ anh cũng sẽ yêu em như bây giờ chứ?"

"Nếu đùa vui nhất thời thì được. Đừng lo! Anh không nhỏ mọn quá đâu! Ha ha ~ anh chỉ đi xử lý thằng cha đó, xin nó cái chân để khỏi đi gặp em là xong! Ha ha~"

"Mẹ ơi, anh nói gì thế hả."

"Tuấn Hỷ vậy thế này đi. Nếu em thấy có lỗi với anh mà không chịu quay về thì anh sẽ thắt hàng loạt khăn tay vàng lên những gốc cây trước nhà chúng ta. Thế nào? Ý kiến này hay chứ? Chỉ cần em thấy những chiếc khăn tay vàng này là biết anh đã tha thứ cho em rồi, vì vậy lúc đó phải trở về bên anh. Hiểu chưa?"

"Hơ~ ngốc quá. Tụi mình đâu phải đang đóng phim. Buồn cười thật!"

"Anh nói thật mà. Có bao giờ em thấy anh nói xạo chưa?"

"Biết rồi, biết rồi. Vậy thì chỉ cần em nhìn thấy khăn tay vàng thì sẽ biết là anh đã tha thứ cho em rồi, sau đó cười toe toét với anh rồi chạy đến chứ gì? Phải thế không?"

"Đương nhiên rồi, em thật là! Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được!"

Hay cứ thử xem sao. Hơ hơ. Không được, không thể vì tôi mà để một sinh mệnh bất hạnh biến mất trên thế gian được. Tên này nói là làm được, vậy nên nói không chừng dám đánh cho tên đàn ông kia một trận sống dở chết dở lắm, -_- tuyệt đối không thể nói giỡn thế được, ha ha ha, nhưng vẫn khiến tôi cảm động quá chừng chừng. ^O^

Nghe nói Thái Dân và Phác Na Lệ làm lành với nhau rồi. Dù tôi biết rõ chuyện mình hi vọng hai người họ chia tay nhau là không đúng, nhưng tôi vẫn mong hai đứa nó chia tay sớm cho rồi. Thái Dân dạo gần đây không hay cười nữa, cũng không còn kể chuyện hài hước như xưa, mà còn thường xuyên xụ mặt không nói năng gì. Nhưng càng kỳ lạ hơn là từ hôm đó Trí Anh cũng không cười nhiều nữa. Hư. -_- Tình hình có lẽ còn tệ hại hơn tôi tưởng tượng nhiều.

"Trí Anh, cảm thấy khó chịu ở đâu hả?"

"Không phải."

"Vậy thì có chuyện gì xảy ra à?"

"Đâu có."

"Thế sao cậu cứ buồn bã không vui vậy?"

"Tớ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Vết thương cậu khỏi hẳn chưa?"

"Ừ, vết thương nhỏ nhặt này thì đáng gì. Nhưng cậu và Thái Dân hai người dạo này bị sao vậy?"

"Thái Dân bị sao? Chẳng phải đã hòa với Phác Na lệ rồi à? Vậy tốt quá rồi còn gì."

"Ừ. Nhưng xem ra có vẻ có tâm sự gì đó."

"Tâm sự... ừ, có lẽ là có."

"Hình như toàn bộ chuyện này đều do tớ mà ra, chỉ trách tớ thôi. Hu~"

"Nếu không tối nay bọn mình đi uống đi?"

"Phải đó~ gọi thêm Hàn Mẫn, 3 người bọn mình cạn một ly đi!"

Chúng tôi hẹn nhau tan học xong sẽ gặp nhau ở cổng Nam. Tôi vội trở về nhà để thay quần áo, vừa bước vào đã nghe chuông điện thoại reo ầm ĩ, Dân Hữu gọi điện tới.

"Alo? Dân Hữu hả?"

[Cậu về nhà rồi à?'>

"Ừ. Nhưng có chút v