Polly po-cket
Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325692

Bình chọn: 9.5.00/10/569 lượt.

'>

Trời! Ôi ôi! Ngọc Châu có lẽ là tuýp người giống tôi, Cẩm Thánh chắc cũng rất mệt mỏi vì tôi rồi. Cô bạn gái chỉ biết nghĩ đến mình sẽ khiến người ta rất đau lòng. Khi Cẩm Thánh ở bên tôi chắc cũng cảm thấy cô đơn lắm. Tôi cũng nên để anh ra đi, nhưng tôi không đủ can đảm. Từ khi qua lại với Cẩm Thánh, tôi chưa hề làm một điều gì cho anh, chưa một lần nào. Cẩm Thánh đã làm rất nhiều cho tôi, khiến tôi có những hồi ức đẹp đẽ… Nếu một ngày nào đó chúng tôi chia tay nhau, mà Cẩm Thánh chẳng lưu giữ lại được gì về tôi thì phải làm sao? Tôi quả thật quá hư đốn. Tôi lại nghĩ đến hình ảnh anh cầm hộp Pretz nho nhỏ tôi tặng, cười sung sướng như một đứa trẻ. Gương mặt Cẩm Thánh khi nhận được món quà dù rất nhỏ nhưng vẫn cười vui vẻ như thế… Cẩm Thánh là thế đấy… Tôi lại làm những việc quá đáng với một Cẩm Thánh như thế đấy…

11 giờ 50 phút.

Cẩm Thánh, xin anh hãy ở nhà đợi em. Được không, xin anh đó…

Xuống xe đến khu nhà Cẩm Thánh ở, đúng lúc chuẩn bị bước vào thì đằng sau cổng chính vang lên một giọng nói quen thuộc. Tôi khựng lại, đứng im tại chỗ. Không, là không có can đảm bước tiếp.

“Khi nào cậu mới đi học lại?”

“Ngày mai.”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây? Xin cậu đó, đi học đàng hoàng đi.”

“Ừ, biết rồi. Bắt đầu ngày mai em sẽ đi học đàng hoàng mà. Em biết là em sai rồi. Ngày mai nhất định phải mặc đồ em tặng đó. Biết chưa?”

“Được rồi, cậu mau về nhà đi.”

“Cẩm Thánh, sinh nhật vui vẻ nhé. ^^*”

“Ừ, biết rồi. Nhưng sao cậu biết được hôm nay là sinh nhật tớ?”

“Ngốc ạ, chẳng lẽ em còn không hiểu anh à? Có chuyện gì về anh mà em không biết chứ.”

“Vậy à, cám ơn cậu. Mau về nhà đi.”

“Ừ, em về đây.”

Là Y Giang Yến. Sự thực ngày hôm nay người đứng ở đó là Y Giang Yến chứ không phải tôi khiến tôi đau lòng quá.

Y Giang Yến còn hiểu anh ấy hơn cả tôi, thậm chí cô ta còn biết những chuyện mà tôi không biết, dù Cẩm Thánh không nói thì cô ta vẫn rõ được.

Đó là sự quan tâm rất lớn. Không, muốn hiểu người mình yêu hơn, muốn biết tất cả về đối phương cũng là chuyện đương nhiên. Vậy nên Y Giang Yến đã sớm biết được mọi thứ.

“Cẩm Thánh, em có thể gọi điện cho anh không?”

Cẩm Thánh không nói gì cả. Lần đầu thấy biểu hiện như vậy của Y Giang Yến, trước kia luôn cho rằng cô ta mạnh mẽ, lạnh lùng, vậy mà có lúc lại để lộ ra mặt mềm yếu bất lực trước một người nào đó.

“Cũng tốt, cố gắng đừng nói gì là hơn, vậy em có thể gọi điện, nếu anh không cần em gọi thì em cũng chẳng có can đảm, nên anh dứt khoát không nói gì, vậy em đi đây.”

Khi quay lưng đi, đôi vai Y Giang Yến hình như đang run rẩy. Cẩm Thánh lặng lẽ nhìn bóng cô ta đi xa dần, chầm chậm rút một điếu thuốc ra ngậm trên môi.

11 giờ 58 phút.

“Cẩm… Cẩm Thánh…”

Cẩm Thánh quay đầu lại, thấy tôi đang đứng sau lưng, có lẽ hơi bất ngờ.

“Em đang làm gì thế?”

“Em vừa từ Incheon về.”

“Thì ra thế, tự nhiên đứng sau lưng làm anh giật mình. ^^;;”

Đừng cười, đồ ngốc. Đừng cười ngốc nghếch với em thế. Nụ cười của anh càng khiến em thấy đau lòng hổ thẹn hơn. Cứ nổi giận với em là được… Tại sao lại cười như tên ngốc với em thế hả…

“Xin lỗi. Cẩm Thánh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Vừa nói xong câu chúc mừng thì nước mắt tôi cũng tí tách rơi xuống. Nước mắt không thể gạt sạch đang xóa nhòa tầm nhìn, khiến tôi chẳng thể nhìn rõ gương mặt anh. Tôi sợ tôi hư hỏng sẽ khiến anh đau khổ.

“Xin lỗi… xin lỗi…”

“Em sao vậy, có chuyện gì xảy ra hả?”

“Thực lòng rất xin lỗi anh.”

“Em thế này là vì không cùng anh mừng sinh nhật nên xin lỗi à. Được rồi, được rồi mà, anh cùng bọn nó vui chơi rồi. Trước đó anh cũng đâu nói cho em biết .”

Quả nhiên như tôi nghĩ, tên này vẫn luôn an ủi tôi.

“Tuấn Hỷ, đừng khóc nữa.”

“Em thực đối xử với anh không tốt, xin lỗi anh.”

“Đâu có.”

“Em đúng là một đứa con gái hư, ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.”

“Em không phải con gái hư, sao có thể nói mình thế được?”

“Không phải, em thật rất hư đốn. Xin lỗi. Cẩm Thánh, thực lòng xin lỗi anh.”

Trước kia em nói dối anh để đi xem film với Dân Hữu. Lần này hủy bỏ cuộc hẹn với anh để đi gặp một người cũng là Dân Hữu. Cẩm Thánh bước lại gần kéo vai tôi lại rồi ôm tôi vào lòng.

“Lúc nhìn em như thế này, anh luôn có dự cảm rằng sẽ có ngày nào đó em rời xa anh và biến mất, nên anh thường cảm thấy bất an lắm.”

“Cẩm Thánh…”

“Đừng tự sỉ vả mình nữa, chẳng ai trách gì em đâu, chẳng phải anh đã nói không sao rồi mà.”

“Nếu có người nào đó yêu anh hơn em thì tốt rồi.”

“Dù có người đó thật thì anh cũng không cần. Người đó không phải em, chẳng có ý nghĩa gì với anh cả.”

“Cẩm Thánh, em chẳng cho anh được gì, cũng chẳng làm được gì vì anh.”

“Anh chẳng cần gì hết. Đừng lo, cũng