
thì hơi khó khăn đối với mấy người đấy ! ” . Ko cần nghĩ ngợi nhiều nó gạt cần lái tiến lên phía trước . Máy bay kia thấy vậy cũng tăng tốc đuổi theo . Còn nó thì cứ để cho máy bay kia đuổi theo . Nó chỉnh cho máy bay bay cao hơn và lượn mấy vòng trên ko trung rồi hạ máy bay xuống ở mức độ trung bình . Nghe tiếng gió thay đổi nó cho máy bay bay nhanh hơn nữa vì có 2 chiếc tên lửa bay theo máy bay nó . Nó cho máy bay trở lại chỗ cũ và vô tình 2 chiếc tên lửa bay qua chiếc máy bay nó và để hở 2 cái thiết bị định vị hiệu Somikari của Nhật . Nó thấy thế , bấm nút , gạt cần lái bay thẳng về phía chiếc máy bay giả tạo kia . Bay tới chiếc máy bay giả tạo cách khoảng 0,5m . Nó đột nhiên nghiêng máy bay qua bên phải 75 độ . 2 chiếc tên lửa né ko kịp nên bay thẳng vô chiếc máy bay giả tạo . Đùng . Bầu trời xanh thẳm xuất hiện một làn khói đen mù mịt . Xong việc nó đi về chỗ ngồi . Ái thấy nó lại nói :
- Oh hô , bạn tao giỏi nhỉ ? – Ái nói giọng ngưỡng mộ
- Chuyện bình thường – nó trả lời lạnh băng
- Mà mày bỏ nghề ăn trộm rùi hả ? – Ái hỏi
- Umk , tao bỏ lâu rồi – nó trả lời giọng ấm áp hơn lúc nãy
- Nhưng tổ chức ăn trộm thì sao ? – nhỏ ngạc nhiên
- tiêu diệt thế thôi – nó trả lời tỉnh bơ . Haizz . Đã quá quen với cảnh này nên nhỏ chỉ thở dài và về chỗ ngủ với nó . 2 tiếng trên máy bay , tụi nó đi xuống sân bay New South Wales mà bao nhiêu con mắt cứ dồn vào tụi nó . Nó ra tới cửa sân bay đã có chiếc Cadillac chờ sẵn . Nó và nhỏ nhảy lên xe tiến về bản doanh của tổ chức . 5 phút sau chiếc Cadillac dửng tại một ngôi biệt thự màu trắng nằm ở vùng ngoại ô . Đường dẫn vào căn biệt thự là con đường rát sỏi , hai bên là hàng hoa hồng bạch và hoa lan hồ điệp – 2 loài hoa mà nó với nhỏ thích và hai hàng hoa này do chính tay tụi nó trồng và chăm sóc . Ở sâu trong khu vườn còn có cây phi lau , cây ổi , cây xoài , vâng vâng và vâng vâng . Ngôi biệt thự có 3 lầu , 1 lầu 12 phòng .Còn có một cái đại sảnh , nền nhà lát gạch thủy tinh ở trung tâm đại sảnh trên cao có 2chiếc ghế bằng thủy tinh . Một cái được phủ bằng một lớp vải nhung màu vàng , cái thấp hơn được phủ vải nhung màu bạc . 2 cái ghế đó là cho nó và Ái ngồi ( ai ngồi ghế nào thì hiểu rồi nha , giống như sợi dây chuyền của tổ chức ấy ) Nó và nhỏ bước ra xe và đi vào trong . 2 hàng người viên chức cao cấp trong tổ chức đứng dạt sang 2 bên và cung kính cất giọng chào :
- Chào mừng 2 vị chủ nhân đã về
- Kêu người mang đồ lên phòng giúp tôi – nó nói giọng pha lẫn chút ấm áp
- Dạ , thưa chủ nhân – một người cung kính nói . Nói rồi nó và nhỏ lên phòng lăn ra ngủ , vừa mới lên giường chưa kịp ngủ đã có tiếng gõ cửa
- Vào – nó nói giọng lạnh băng . Một người con trai bước vào cung kính nói
- Thưa chủ nhân , hiện nay ở thị trường Châu Âu đang rất hỗn loạn và công ti của các nhà kinh doanh đang tranh giành chức quyền để chiếm cổ đông ạ !
Nó nhíu mày khi nghe tin này , nhưng cũng trở lại bình thường và nói giọng lạnh băng :
- Ai tranh giành tiêu diệt , phá sản , rút cổ phần
- Dạ - người con trai cung kính đáp và lui ra ngoài . Người con trai vừa đi ra xong nó lăn ra ngủ với nhỏ , trên môi nở nụ cười nham hiểm , nhưng cũng vội tắt đi sau khi nó chìm vào giấc ngủ
Sau khi nó và nhỏ ngủ một giấc ngon lành ở bản doanh của tổ chức . Thức dậy là đã 7h00 tối , nó nói :
- Đi bar ko ? – nó hỏi Ái bằng một giọng ấm áp
- Ok – nhỏ đồng ý ngay , vì bar bên đây có một người mà nhỏ luôn chờ đợi để được gặp nhưng nhỏ ko biết người ấy có đến ko . Thế là tụi nó sửa soạn đồ để đi bar . Nó hôm nay mặc một cái áo sơmi hở bụng buộc nơ , cái quần đùi màu đen , nó còn mang thêm cái quần dài bó màu đen bên trong cái quần đùi làm tôn lên đôi chân dài của nó . Mái tóc xõa dài kèm theo chiếc băng đô màu trắng có cái nơ trên đầu , sợi dây chuyền của tổ chức và chiếc đổng hồ hiệu Casio màu trắng . Ái thì cũng mặc đồ bộ nhưng hôm nay nhỏ ko mặc quần đùi , nhỏ mặc cái áo xách nách màu bạc , cái quần dài cũng màu bạc nốt . Mái tóc được xõa tự nhiên , tay đeo đồng hồ Casio màu trắng giống nó ( đồng hồ cặp mà ) , cổ mang sợi dây chuyền tổ chức . Tụi nó lấy chiếc BMW màu đen phóng tới bar Rooftop . Nó và nhỏ bước vào bar , tiến tới phòng vip hạng nhất của bar . Nó kêu phục vụ cho nó li Whiskey và một li pastis cho nhỏ bạn nó . Tụi nó uống tới 10h00 rồi về nhưng do ko để ý nên nó va phải một người . Với tính cách bướng bỉnh của nó , nó nhất quyết ko cho mình là người va phải người ta , nhưng nó ko muốn lớn chuyện nên nó phải tự nhận mình là người va phải người ta :
- Sorry, now I do not pay attentionto...( Xin lỗi , tại tôi ko chú ý nên ... ) – nó chưa nói xong đã bị người mà nó va phải lên tiếng :
- Ko có mắt nhìn đường ? – Người đó nói mà giọng lạnh lùng hơn nó , tiết kiệm lời hơn nó . Vâng đó là Lí Nhất Nam . Nhưng sau khi nghe người đó nói nó mới biết tên này là người Việt Nam , nó nhớ lại câu hỏi của tên đó và trả lời :
- Anh ko thấy mắt t