
uần, trong tuần đó bọn hắn thay phiên nhau chăm sóc. Riêng Phong thì ‘’đóng đô’’ ở bệnh viện luôn, hắn sợ nó tỉnh dậy không thấy hắn thì lại khóc tiếp.
Đến ngày thứ 8, nó tỉnh dậy, cả bọn mừng quýnh.
-Thanh! Cậu nhận ra tớ không? Tớ là Seina bạn cậu nè!
-Thanh! Tớ là Tuấn bạn thân nhất của cậu nè!
-Cậu nhận ra bọn tớ không Thanh?- Đăng và Huy
-Em nhận ra anh không?-Hắn
Đáp lại câu hỏi của bọn hắn, nó không nói gì, chỉ trơ mắt ra nhìn rồi quay mặt đi hướng khác
-Sao thế này?
-Bác sĩ!!!!
-Cô bé, vì 1 cú shock tinh thần nên tạm thời không thể nói được!- Vị bác sĩ- Tôi thấy trên người cô bé có vết xây xát như giằng co với ai đó!
-Kì thế? Lúc ngủ cậu ấy còn nói sảng mà! Tên nào dám làm cậu ấy ra nông nổi đó?- Bọn hắn
-Có thể các cậu làm gì có lỗi với cô bé nên cô bé vẫn bị ám ảnh trong mơ nên đâm ra nói sảng khi ngủ. Còn việc không thể nói là do cô gặp lại chuyện gì đó khủng khiếp quá sức chịu đựng của cô!- Vị bs ôn tồn nói
-Vậy bây giờ sao đây bs? Để cậu ấy cứ im im nhìn ra cửa sổ như người mất hồn thế à?- Tuấn
-Các cậu phải giúp cô bé thức tỉnh trở về hiện tại lại, bằng không…cô bé sẽ bị câm suốt đời!- Lời bs nói như sét đánh ngang tai bọn hắn
-Không được! Thanh đã giúp chúng ta quá nhiều! Cậu ấy đã giúp Sei và Phong trở lại là chính mình, giúp Sei và Đăng dũng cảm đối diện vs tình cảm của nhau, giúp Huy trở về nhà ở với Phong! Chúng ta không thể để việc đó xảy ra!- Tuấn
-Nhưng phải làm sao đây?- Sei lo lắng
-Chỉ cần gợi lại những kỉ niệm tốt đẹp giữa các cậu với cô bé!- Vị bs nói
-Thanks bs nhiều!- Đồng thanh.
Ngày thứ nhất.
-Thanh! Bọn tớ đến rồi nè!- Cả bọn đến bv thăm nó, nó vẫn im lặng nhìn bọn hắn, như 1 con búp bê.
-Thanh! Cậu có nhận ra tớ không? Nguyễn Ngọc Linh yếu đuối đây! Nhờ cậu mà tớ có thể trở lại làm con người thật của mình và thẳng thắng đối diện với tình cảm của Đăng!- Sei nói, hôm nay cô mang lens đen và mang cặp kính cận vào
-…- Nó vẫn đơ không cảm xúc
-Thất bại rồi! Thôi để ngày mai
Ngày thứ 2:
-Hey Thanh baby! Tuấn nè! Cậu làm bạn gái giả của tớ đi! Giúp tớ đuổi con nhỏ đáng ghét kia nào!- Tuấn chạy tới nói thầm với nó
-…!- Vẫn im lặng
-Phải thử cách khác
Ngày thứ 3:
-Nhỏ kia! Sao mọi hôm nói nhiều lắm mà nay ít nói vậy!- Huy xuất hiện, với mái tóc gáo dừa và cặp kính gọng dày
-…!- Nó ngước lên nhìn Huy, 1 chút tiến triển. Nhưng nó vẫn không nói gì
-Thanh! Đó là kỉ niệm đẹp giữa bọn tớ và cậu đấy! Cậu không nhớ gì thật sao!- Sei khóc- Bọn tớ phải làm gì đây?
-Phong! Sao cậu toàn im lặng thế? Làm gì đi chứ!- Tuấn nói
Hắn từ từ tiến lại gần nó, khẽ đặt lên môi nó nụ hôn dịu dàng và nói
-Anh yêu em! Nhỏ lùn của anh! Đừng như vậy nữa! Cho anh xin lỗi!- Phong nói, khóe mắt lăn ra 2 dòng nước.
-Phong!- Sei khóc vì quá thương cho hắn và nó
Cả phòng im lặng…
Bàn tay nó nhúc nhích, đưa lên khẽ vuốt tóc hắn. Miệng nó phát ra tiếng nói thầm:
-Phong…!
-Cậu ấy nói rồi m.n ơi!- Cả đám đang buồn tự nhiên nhảy tưng tưng lên, nước mắt nước mũi tè le mà miệng thì cười và reo lên ( như bọn trốn viện)
-Cậu…nhận ra tớ chứ? ( đổi xưng hô cho trong sáng ^^)- Hắn
-*gật*
-Cậu tha thứ cho bọn tớ chứ?- Tuấn
-*gật* vì trong mấy ngày qua không phải là nó mất ý thức, chỉ là không nói được và cần thời gian để dịu lại cú sốc tinh thần thôi, và sự nỗ lực của bọn hắn đã thúc đẩy việc đó xảy ra nhanh hơn!
-Mãi là bạn thân nhé! Bọn tớ không hề xem thường cậu đâu! Thật đấy! Bọn tớ đã vô tâm với cậu! Xin lỗi!-Sei siết chặt tay nó
-Uhm!
-Xin lỗi vì đã mắng cậu, tớ thật xin lỗi!- Hắn
Nó kiss lên má hắn 1 cái, hắn trơ mặt ra ( hành động thay lời nói ='>'>)
-Tránh ra! Chúng ta cùng nhau ôn thi lại nhé!- Tuấn xô hắn ra và nói với nó
-Uhm!- Nó khẽ trả lời
-Thanh! Cậu gặp chuyện gì khi ở ngoài à?- Huy hỏi
-…!
-Thôi! Để cậu ấy khi nào bình phục lại rồi hỏi sau cũng không muộn!- Đăng.
-Thanh! Cậu đã từng bảo tớ: Muốn quên đi 1 kỉ niệm xấu, chỉ cần tạo ra nhiều kỉ niệm mới đẹp hơn! Chúng ta cùng thực hiện nhé!
-*gật*
-Nè! Chúng ta còn kì thi đó! Cùng nhau cố gắng nào!- Hắn
Nụ cười trên môi nó và bọn hắn lại xuất hiện.
Thế là tối nay cả 6 đứa lại có thể ngủ yên giấc vì cả bọn lại có nhau! Liệu kì thi nó có làm bài tốt không? Hạ hồi phân giải
-Thanh à! Đi vắng 2 tuần nhớ tớ không?- Tuấn ghé sát mặt nó chu môi ra thì 1 bàn tay chận ngang
-Hâm mộ tớ đến nổi mi cả tay tớ à? Thanks nghen fan cuồng!- Hắn
-Cậu tránh ra! Tớ đang tâm sự với Thanh!
-1 mình cậu độc tấu thì có! Thanh là của bổn thiếu gia này!- Hắn cự
-Ngon nhỉ, solo với tớ này!
-Nhào zô!- Hắn
2 tên nhào zô chí chóe cho tới khi có