
nh không che giấu dùm mà nói thẳng.
Khỏi cần nói câu nói của anh làm cô nghe được hết sức bất ngờ. Cô cứ tưởng
như trong mấy cuốn tiểu thuyết anh sẽ giúp cô nhưng cái này lại không?
Đáng ghét
Đúng là đáng ghét.
- Xin hỏi ngài William, cô chủ ở đâu?_ Tên kia cúi người hỏi.
- Trên lầu._ Anh chỉ và bọn vệ sĩ lên lầu bắt cô, nhưng cô lại có võ nên
hạ được từng tên và chạy xuống phòng khách. Trong giây phút ngắn ngủi
một suy nghĩ dại khờ hiện ra trong đầu cô là đánh anh.
Cô chạy xuống và đứng trước mặt anh, mặt đầy hình sự. Cô lùi bước nhưng
cặp mắt vẫn không rời khỏi mặt anh. Rồi cô lấy đà chạy tới tung cho anh
một cú đá nhưng anh không né, chỉ lấy tay đỡ và phản đòn bằng một chiêu
rất nhanh, chiêu đó là gì cô cũng không rõ vì nó rất nhanh, thế là cô bị bắt, 2 tay bị còng lại.
Khi 2 tay bị còng ra sau thì một tiếng vỗ tay vang lên, 2 người đều nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay đó. Từ ngoài cánh cửa đi vào là Thiện, cô
trợn mắt.
- A. . . Anh._ Cô lấp bấp gọi khi thấy Thiện đang đi tới chỗ cô.
- Quân, cảm ơn cậu đã bắt cô nhóc này lại, đúng là chạy trời không khỏi
nắng._ Thiện cười nói với Quân rồi quay qua dùm gương mặt nghiêm khắc
nói chuyện với em gái anh.
Lúc này cô mới hiểu thì ra Quân là bạn của anh trai cô, cô bị anh chơi 1 vố to đúng là tức không chịu nổi mà.
- William tôi thề, suốt đời không đội trời chung với anh._ cô biết tên
anh được do bọn vệ sĩ gọi còn tên Việt chỉ biết tên chứ chưa biết họ.
Nếu biết họ cô loi ra chửi luôn 1 thể =)).
Đang bình thường bị cô nói câu đó anh không giận chỉ ngạc nhiên và nói, bên môi còn che đậy ý cười.
- Cứ tự nhiên, nhưng đừng quên mặt và tên tôi nhé._ một câu kích não cô
lên, cô tính nhào tới xử đẹp anh nhưng Thiện giữa cô lại và dẫn cô về
trước nhiều người, cũng được thôi. Cô thích thì anh chiều nhưng không
biết ai làm ai bể mặt đây?
Lan Anh và Quân bước vào trung tâm mua sắm thì bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về cặp này, đa phần là những cô gái đổ dồn về nhan sắc mỹ nam của Quân phần còn lại là ganh tị với Lan Anh. Nhưng họ đâu phải một đôi đâu mà ganh tị chứ (==||)
Nhưng cái chuyện Quân đi đâu Lan Anh đi đó hay Lan Anh đi đâu thì Quân đi theo đó. Thì làm cho mọi người không tin cũng phải tin.
Sau khi mua sắm xong thì cả 2 chuẩn bị ra về, lúc này mọi chuyện mới thực sự bắt đầu.
Khi cả 2 xách đồ ra về thì tiếng xì xào nổi dậy, đa phần tập trung vào Lan Anh.
- Nhìn xem cái đồ mê trai kìa.
- Đúng rồi, trai đi đâu thì đi theo đó.
- Trời ơi đâu đẹp hơn ai đâu mà làm quá vậy trời.
Bla . . . Bla. . .
Sự công kích của tất cả chỉa mũi vào Lan Anh. Đúng là dư luận, ghét, nên muốn nói sao cũng nói được? Lan Anh chỉ muốn chơi Quân 1 vố thôi đâu làm gì quá đâu.
Haizz. . .
Nhưng đó chưa phải và bây giờ xin tuyên bố thủ đoạn của cặp oan gia này chính thức bắt đầu.
Lan Anh vì muốn làm cho bọn nữ kia ê mặt như mấy trò của mấy cô nữ chính trong tiểu thuyết hay phim thần tượng hàn quốc. Nên đi lên, song song với Quân, cặp tay anh. Quân đương nhiên bất ngờ, thế rồi một nụ cười gian xảo hiện lên mặt anh nhưng rất khó nhận ra.
- Anh này! Đi mua sắm xong em và anh về nhà gặp cha mẹ nhé._ Lan Anh hạ giọng nói vì sợ anh không hiểu nên nháy mắt ra hiệu
Nhưng. . .
Quân đột ngột dừng lại, gỡ tay Lan Anh ra trước đám đông. Hành động của Quân làm cô hoá đá tại chỗ. Có mơ cũng không ngờ anh lại chơi cô một vố khá đau như vậy.
- Xin lỗi, tôi chỉ xem cô là bạn, đừng hiểu lầm._ Một câu của anh hoàn toàn lật ngược ván bài.
Một mũi tên trúng 2 con nhạn. Vừa trả thù được Lan Anh và còn làm cô mất mặt trước toàn đám đông.
Câu nói của anh cố tình làm dư luận một lần nữa dậy sóng.
- Mê trai hết thuốc trị.
- Đồ ảo tưởng sức mạnh.
- Ngủ chưa tỉnh à
bla bla. . .
Mãi vài phút sau cô mới trấn tĩnh trở lại. Nhìn dáng người đang đi khuất xa của anh, hét to 'tôi ghét anh, tôi thề không đội trời chung với anh'
Và từ đó về sau họ không lần nào gặp lại ngau nữa, trừ lần này.
Khi thấy anh xuất hiện trước mặt cô với thân phận anh trai của My đã làm cô shock lắm rồi. Bây giờ cô mới tin, oan gia ngõ hẹp đi đến đâu cũng gặp nhau.
Khi nhớ lại chuyện đó Quân thì chỉ cười còn mặt Lan Anh hầm hầm hình sự. Rồi lát sau Lan Anh ra về. Lúc Lan Anh về thì nụ cười trên môi anh cũng vụt tắt đi. Anh bước vào phòng My, đứng bên cửa sổ nhìn xuống thấy chiếc taxi chạy đi, Lan Anh là người ngồi trong chiếc taxi đó. Rồi anh nhìn về phía My đang ngủ trên giường. Mặt anh trầm từ.
Diễm My, anh nghĩ em nên tránh xa cô ấy ra nếu không một lần nữa em sẽ lại rơi vào vòng xoáy hận thù.
*
* *
'Diễm My, My à'
Một giọng nam quen thuộc gọi tên cô. Cô lim dim mở mắt.
Khi mở ra thấy một gương mặt quen thuộc. Là Thiên Khánh, anh đang ở trước mặt cô. Anh đã về với cô rồi sao??
- Thiên Khánh._ Cô cất giọng gọi anh, mắt đỏ hoe.
'My à, anh đến lúc phải đi rồi tạm biệt em'
Một cơn gió thổi qua, làm tung bay rèm cửa. Cũng là lúc hình ảnh Thiên Khánh như cát bụi bay theo cơn gió đó.
My bừng