Old school Swatch Watches
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323441

Bình chọn: 8.00/10/344 lượt.

ứu tôi là Jane, và bao nhiêu ảo ảnh lúc trước là do mê sảng tạo thành. Hóa ra không phải; Tú Anh đã cứu tôi, chắc trong
thời gian tôi đi xa, cô ấy đã tập bơi. Tú Anh lúc đó nhìn thấy tôi cũng
không tin rằng tôi là “Minh của cô ấy” (tôi thích cách gọi này ^^), bởi
đôi khi cô ấy cũng nhận nhầm người. Thế là cô ấy bỏ đi, không thèm gọi
tôi dậy hỏi thăm. Nhưng không sao, tôi không trách cô ấy, nhận nhau muộn chút cũng được.

Trước đây Tú Anh vẽ không đẹp lắm, cô ấy chỉ vẽ được mấy nét chibi
nguệch ngoạc thôi. Sau khi tôi biến mất, cô ấy bảo do nhớ tôi quá, nên
ngày nào cũng lôi giấy ra tập vẽ chân dung tôi dựa trên tấm ảnh chụp
chung hồi lớp Mười. Nghe điều này phát ra từ khuôn miệng xinh xắn của cô ấy, tôi tự nhiên thấy ngượng ngùng, cơ mà cái ngượng ngùng ấy khiến tâm trạng rất thoải mái nha!

Suốt quãng thời gian làm cùng nhau, ăn cùng nhau, Tú Anh không chịu mở
lời nói với tôi, bởi vì cô ấy ngại. Ngại cái gì thì chắc mọi người cũng
biết nhỉ? Cô ấy tự so sánh mình với Jane, cô ấy nghĩ Jane là bạn gái mới của tôi, thậm chí cô ấy còn suy diễn nhiều thứ cực kì lung tung. Nào là tôi với Jane đang sống thử (trong khi chúng tôi chỉ sống chung một nhà
cho tiết kiệm); rồi thì hôm đi du lịch với Đạt, cô ấy nhìn thấy Jane dìu tôi vào phòng, nghĩ rằng chúng tôi “abcxyz”... @@ Vì suy nghĩ linh tinh nên cô ấy mới lang thang không chịu đi ngủ, để rồi bị bắt cóc đấy!

Tú Anh được Jane cứu, lại còn được Jane đỡ hộ một cú kinh hoàng, nên rất biết ơn Jane. Sau đó, cô ấy bảo thấy tôi cư xử giống như kiểu “người
yêu của Jane”, nên cô ấy cảm thấy tự ti và khó nghĩ hơn nhiều. Cô ấy
tưởng tôi không còn nhớ tới Tú Anh, lại thấy tôi “có ý với Mũ Trắng” nên nghĩ tôi đã trở thành kẻ trăng hoa, cố tình làm tôi bực mình, đẩy tôi
về phía Jane, làm tôi ức chế đến mức vội vã quyết định cưới Jane làm vợ.

Có một chuyện trùng hợp nữa, “thiên thần của ông” chính là Tú Anh đấy.
Cô ấy tâm sự với ông của tôi, được ông khai thông tư tưởng, vậy là ý
nghĩ muốn “ở bên cạnh Minh” bắt đầu nảy sinh mãnh liệt từ đó. Nhưng Tú
Anh rất quí Jane, cô ấy lại là đứa nhát gan, nào dám xông ra cướp tôi
về. Tú Anh thật là đáng chê!

Jane là người bạn tốt nhất, dễ thương nhất, tuyệt vời nhất của tôi! Tôi
đã không nhầm khi kết bạn với con người hoàn mĩ này, bởi cô ấy thực sự
đã đem lại hạnh phúc cho tôi. Trước hôm cưới, tức là hôm qua ý, Jane đến nhà Tú Anh để cùng trò chuyện tâm tình, rồi cô ấy biết được mọi chuyện. Jane bảo Jane cũng chẳng thích thú gì tôi (chậc, chán ghê), lại còn bảo tôi là đứa ngố nhất trong những đứa ngố trên đời này. Jane không hề kể
về đám cưới với tôi, chỉ âm thầm vạch ra kế hoạch, bảo Tú Anh gọi điện
cho tôi vào đúng giờ kia mà bày tỏ. Cô ấy đưa điện thoại của tôi cho
Hoàng Quân cũng là vì thế, nếu tôi cầm điện thoại thì đã chẳng có chuyện bắt được điện thoại của Tú Anh, bởi tôi sẽ tắt máy mà =.= . Thực ra là
Jane, cái con người này, rất nham hiểm.

Nhiều khi tôi nghĩ, Jane hình như thích tôi.

Nhưng bây giờ tôi chẳng suy nghĩ được gì nhiều nữa, bên cạnh đang là một cô gái đáng yêu nhất quả đất, làm gì còn tâm trí mà vẩn vơ chứ!

- Này Minh, anh có yêu em không? – Tự dưng ăn nói mạnh dạn ghê nhỉ? Tú
Anh giật phăng một ngọn cỏ, bộ dạng hung hãn, như ám chỉ nếu tôi dám nói “không” thì kết cục sẽ giống như ngọn cỏ kia, phải lìa đời...

- Có, hình như thế.

- Từ bao giờ thế? – Cô ấy lê người lại gần, ôm lấy cánh tay tôi, dụi dụi đầu vào vai tôi, rồi ngước mắt hỏi.

- Anh thích em cả hồi lớp Mười mà em không chịu nhận ra ý! Mới đầu thích ít thôi, cơ mà em cứ tấn công anh nên anh mới thích nhiều nhiều hơn,
xong rồi lúc sau thích đến phát điên luôn. Điên quá mới thành yêu. – Tôi rầu rĩ kể lể.

Tú Anh cười khúc khích, hai má từ từ hồng lên rất đáng yêu. Tôi cúi
xuống hôn lên tóc Tú Anh, rồi vòng tay lên vai cô ấy, kéo cô ấy sát vào
người mình:

- Cơ mà em bắt đầu có tình ý với anh từ bao giờ thế? Vụ trò chơi à?

- Không, trước đấy cơ!

- Hay hồi tham quan lớp Mười?

- Trước đấy lâu rồi!

Hả, trước cả vụ tham quan? Thế thì có khi cô ấy còn thích tôi trước khi
tôi thích cô ấy ý nhỉ? Trời ơi, từ lúc nào mà tôi không biết, tôi đúng
là chẳng biết cái gì mà!

- Anh chịu rồi đấy! – Tôi thở dài bất lực.

Tú Anh lại khúc khích cười: - Từ hồi hôn nhau, hôm đầu năm ý!

What, tôi và cô ấy đến hôm nay mới ôm nhau, tình yêu của chúng tôi trong sáng đến mức nhạt nhẽo như thế, vậy mà đã hôn nhau từ đầu rồi á? Sao
tôi không có ấn tượng gì về sự kiện này hết vậy?

- Em nhầm với anh nào rồi – Tôi bực bội đẩy cô ấy ra – Chúng ta hôn nhau lúc nào chứ?

Tú Anh lấy tay véo má tôi, kéo sang hai bên: - Có mỗi anh này, làm sao mà nhầm được! Nhưng mà, cũng không hẳn là hôn...

Chắc chắn là cô ấy hôn thằng nào khác rồi nhớ nhầm sang tôi, bây giờ lỡ
nói ra rồi mới lấp liếm, bảo là không hẳn là hôn đây mà! Tức giận ghê
nhá! Biết là cô ấy rất đáng yêu, kể cả khi hóa trang thành Mũ Trắng vẫn
đáng