Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trường Học Phù Thủy

Trường Học Phù Thủy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324385

Bình chọn: 7.5.00/10/438 lượt.

i, chỉ khác mỗi chỗ, tất cả luôn dùng phép thuật để biến hóa, trang phục đa số toàn là màu tối, lại còn có những con vật hình thù khá là quái dị. Tooya dẫn cô tới một tiệm sách lớn, khuân ra một chồng sách khoảng vài chục quyển. Tiếp theo là cửa hàng xoong nồi, Nami hơi khúc mắc, tại sao một phù thủy phải cần mua xoong nồi? Chả nhẽ Witchcraft không có nhà bếp?

Nhìn khuôn mặt ngây ngốc tới phát cười của Nami, Tooya khẽ chụm miệng khúc khích rồi mua lấy một chiếc vạc đồng to như cái cối xay sát, vài dụng cụ cắt gọt và nói cô mai sau sẽ cần dùng tới. Nami gật đầu qua quít, lon ton cùng anh vào tiệm bán đũa. Lần này thì cô biết, những chiếc đũa kia dùng để làm gì rồi, chắc chắn là làm phép, đối với phù thủy, chiếc đũa chính là vật bất ly thân không thể không có.

Híp mắt nhìn Nami, bà cụ tiệm đũa vẫy vẫy gọng kính từ trên bệ tủ bay xuống, đeo vào cẩn thận.

- Tooya, cô bé này là ai? - Bà hướng anh hỏi.

Nami vẫn im lặng. Tooya cúi đầu, điềm đạm trả lời.

- Là cô gái trưởng lão Gorgon dẫn đến ạ.

Cụ bà ồ lên một tiếng, song bay tới chiếc rương bị khóa chặt, niệm chú và mang ra một chiếc hộp dài hình chữ nhật.Thổi qua lớp bụi dày đặc, bà đưa cho cô.

- Ta nghĩ nó sẽ hợp với cháu, nếu không thích có thể tìm ta đổi lại cái khác.

Bà cười đôn hậu, ngắm chiếc hộp một cách tôn kính. Đây là chiếc đũa của nữ hoàng Maria bỏ lại sau khi mất, Gorgon nói bà hãy cất giữ cẩn trọng và chờ ngày chủ nhân mới của nó quay về. Chính là cô bé loài người này ư?

Rút ra chiếc đũa thủy tinh lấp lánh, Nami mắt tròn mắt dẹt há hốc mồm. Còn Tooya thờ ơ nãy giờ cũng kinh ngạc không kém. Chưa bao giờ anh thấy một cây đũa đẹp tới vậy, lại tỏa ra hào quang sinh khí, đúng là pháp bảo quí giá, nhưng tại sao lại đưa cho cô gái ấy? Cô ta mạnh lắm sao?

- Chúng ta về thôi, ngài hiệu trưởng đang chờ đó. - Búng tay biến ra tấm thảm, anh quay mình gọi cô.

Nami thoát khỏi vẻ mị hoặc của chiếc đũa, bối rối tạm biết bà cụ, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra phía cửa. Bỏ mọi thứ vào chiếc túi không đáy của Tooya, Nami mệt mỏi ngáp dài một cái. Hai rưỡi sáng phải dậy, cô không nén được cơn buồn ngủ. Ngồi trên tấm thảm, bên cạnh Tooya, gió hiu hiu như điệu hát ru hò ơi khiến mi mắt cô nặng trĩu, chúng dần dần rủ xuống, giống một cây cỏ úa và Nami vô tình tựa vào vai ai đó, ngủ ngon lành như nằm gối êm

*Human: Bán phù thủy ( nửa người nửa phù thủy)

*Melalin: Sắc tố tạo nên màu mắt.

***

Về trường trước chín giờ sáng, Nami ngượng ngùng bước xuống thảm, bối rối xin lỗi anh Tooya vì hành vi vô ý của mình. Tooya mỉm cười xoa mái tóc cô.

- Không sao. Em mau vào đi, hiệu trưởng đang đợi em đấy. - Vừa nói, anh vừa chỉ tay về phía tòa tháp cao chót vót - Ngài ở lầu sáu, em chỉ cần đi hết cầu thang rồi dừng trước căn phòng có cánh cửa biết nói là được.

- Cánh cửa biết nói? - Cô ngơ ngác hỏi.

Anh gật đầu khẳng định, rồi phất thảm ra đi, để cô một mình đứng trước tòa tháp cổ kính tĩnh mịch. Hít một hơi sâu, Nami lấy hết dũng khí, hùng dũng... leo cầu thang. Chết tiệt thật, sáu tầng chứ ít gì, bắt con người ta đi như vậy có phải hơi quá không. Cái trường này, rốt cuộc giàu có tới cỡ nào mà không chịu bỏ tiền lắp đặt cái thang máy, đi đỡ mệt. Cá chắc thầy hiệu trưởng là một người yêu vận động lắm đây.

Suy nghĩ vừa dứt, Nami đã đứng trước cánh cửa biết nói, lí do cô nhận ra nó là vì trên cửa có khắc hình một khuôn mặt. Chưa kịp lên tiếng, cửa đã mở, từ trong phòng vọng ra thanh âm khá trầm tĩnh.

- Ta không nghĩ vậy, ta rất ghét vận động. Nhưng với những người trẻ tuổi như các cháu, vận động sẽ là một việc tốt. Cháu vào đi.

Lời hiệu trưởng vừa thôi, từ bên ngoài bỗng ập vào một luồng gió mạnh đẩy cô vô trong.

Cánh cửa đóng sầm. Nami ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, trí não vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Ông ấy có thể đọc suy nghĩ của cô?

Hiệu trưởng híp mắt cười, vầng trán rộng nhăn nheo thấy tuổi, chòm râu kẽm chau chau, trông rất... nghộ nghĩnh nếu nói thẳng ra. Vung đũa thần, một cái ghế chợt xuất hiện ngay đằng sau cô. Ông đưa tay mời, chiếc áo phù thủy ống rộng chũng xuống.

- Cháu ngồi đi. Để ta xem... Hagasawa Nanami, đến từ Tokyo, mười tám tuổi. - Nói đoạn, ông ngẩng mặt nhìn cô một lượt - Tóc và mắt đều đen. Uhm... trông cũng xinh đấy. Bố mẹ là con người ư? Vậy sức mạnh của cháu là gì?

Đọc tới đây, hiệu trưởng Miyamoto bỗng nhăn chán, liếc cô một cái hỏi.

Nami ú ớ. Sức mạnh sao? Cô chả có sức mạnh gì cả. Tại hoàn cảnh ép buộc nên cô mới xin nhập học, còn việc học thế nào, cô vẫn chưa xác định.

Nhận thấy sự bối rối trên khuôn mặt Nami, hiệu trưởng thở dài gập bản lí lịch. Cô bé không có sức mạnh, tại sao trưởng lão lại muốn cho cô bé vào đây học, lại còn đề nghị giáo dục đặc biệt, một con người bình thường, cho dù có muốn cũng khó trở thành phù thủy, mặt khác cô bé vẫn chưa hoàn thành khóa học sơ đẳng dành cho những phù thủy lần đầu tiên đến t