
ị tiểu thư kim chi ngọc diệp ở đây, phải ngồi học chung với những người
ko cùng đẳng cấp với mình là 1 điều chẳng mấy thú vị.
Băng Hạ cũng ko có gì khó chịu hay mặc cảm. Nghèo thì phải chịu thôi.
Tiết học trôi qua nhanh chóng, vì hơn nửa thời gian cô giáo đã dành cho lớp làm quen với học viên mới.
REENG..........REENG..........Chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên. Kết thúc màn chào hỏi máy móc, cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ.
_Băng Hạ, xuống canteen đi!- Tiểu Vy vừa cho sách vào cặp vừa nói.
_Biết ở đâu không?_Băng Hạ nhướn mày. Đúng như dự đoán, Tiểu Vy lắc đầu rất "ngây thơ".
_Thế mà cũng rủ!- Băng Hạ nói rồi lại gục đầu xuống bàn.
_Đi mà, đi đi! Làm quen với trường mới!- Tiểu Vy tiếp tục vì biết rằng Băng Hạ chẳng thiết tha gì với cái vụ
"chào hỏi,làm quen" này, nên cô phải dùng chiêu năn nỉ mới xong.
_Thôi được rồi, nghe nổi da gà.- Băng Hạ đứng dậy, sửa lại chiếc váy đồng phục, rồi cùng Tiểu Vy ra ngoài. Nói
thế, chứ Tiểu Vy thừa biết Băng Hạ cũng đang rất đói, đương nhiên, vì để bắt kịp chuyến xe bus ở trạm xe bus cách đây 20 km, 2 người đã phải dậy thật sớm mà chưa có gì "tống" vào bụng.
Đúng là trời chiều lòng người, vì chẳng cần tìm đâu xa, 1 nhà ăn to tướng đang chật kín người nằm chễm chệ bên hông sân trường.
_Cái này mà còn không thấy chắc ngày mai phải đi khám mắt mất.- Băng Hạ nhếch môi.
Sự phân biệt đẳng cấp ở trong ngôi
trường này còn thể hiện rất rõ rệt ở nhà ăn. Ở những chiếc bàn sang
trọng, những cô tiểu thư, những vị công tử của những công ty lớn ngồi
cùng nhau, khi thì nói chuyện về dự án mới, về thị trường cổ phiếu, hay
đơn giản, chỉ là nói xấu những kẻ mình không ưa. Còn ở quầy thức ăn,
những người phải xếp hàng để mua thức ăn cho những-kẻ-kiêu-ngạo kia,
cũng là công tử, tiểu thư, nhưng là của những công ty nhỏ hơn. Và, ở 1
góc khuất,là chỗ ngồi của những học viên thuộc tầng lớp trung lưu, họ
không phải làm chân sai vặt cho ai, nhưng thỉnh thoảng lại chịu những
cái lườm sắc lem lẻm, những cú ngáng chân bất thình lình, hay những trò
đùa tai quái của những học viên giàu có ở nơi đây.
Chọn cho mình 1 chỗ ngồi sát lối đi,
trong lúc đợi Tiểu Vy đi lấy đồ ăn, Băng Hạ ngồi xuống, thản nhiên lấy
chiếc mp3 ra nghe, mặc cho những ánh mắt dòm ngó và những lời xì xầm của lũ học viên ngạo mạn.
Bỗng........................Xoảng!!!!!!!!!!!
Tất cả học viên trong canteen đều quay
lại nhìn nơi phát ra tiếng động vừa rồi. Một nhóm nam học viên có vẻ
đang rất tức giận đang đứng trước một nữ học viên, dưới chân họ là 1
khay thức ăn đổ vỡ, đồ ăn văng tung tóe.
_Xin lỗi mau!- Giọng 1 nam học viên vang lên đầy vẻ mất kiên nhẫn.
_Sao tôi phải xin lỗi, là các người đụng vào tôi mà!- Nữ học viên kia cũng ko vừa, cao giọng đáp trả. Nhưng sâu
trong lời nói có thể thấy sự sợ hãi đang cố kiềm chế.
Đến lúc này Băng Hạ mới lười biếng mở
mắt, ko phải vì vụ hỗn loạn kia, mà vì cô nhận ra Tiểu Vy đi đã lâu mà
ko thấy quay lại. Đôi mắt cô liếc qua đám đông vừa rồi và giật mình khi
thấy 1 bóng dáng quen thuộc.
_Tiểu Vy!
Nữ học viên vừa cao giọng khi nãy quay lại, đúng là Tiểu Vy.
_Có chuyện gì vậy?- Băng Hạ đi tới, giọng nói pha lẫn chút lo lắng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng ko suy chuyển.
Tiểu Vy đang định nói thì 1 nam học viên đeo kính gọng đen trong nhóm vừa nãy cất tiếng, giọng khó chịu:
_Bạn của cô va vào Thiếu gia của chúng tôi, làm rơi đồ ăn lên người cậu ấy, đã vậy còn ko thèm xin lỗi.
_Cái gì hả? Ko phải là do các người đi
đứng bất cẩn, còn chen ngang ko chịu xếp hàng nên tôi mới va vào sao?
Còn lớn tiếng quát nạt, tưởng tôi sợ cái danh Thiếu gia của các người
hả? Dậy đi, đừng nằm mơ nữa!
_Cô...........!- Nam học viên vừa rồi giận tím mặt, nhưng ko thể làm điều gì quá đà ở giữa canteen đông người.
Trong khi đó, Băng Hạ từ từ quan sát và đánh giá người đc gọi là Thiếu gia này, có thoáng chút giật mình.
Một gương mặt hoàn mỹ, làn da trắng như men sứ.........
Từng đường nét trên khuôn mặt tỉ mỉ, khéo léo, hoàn hảo như đường nét của 1 pho tượng đã đạt tới độ tinh xảo......
Đôi mắt lạnh lẽo màu xanh lá cây cơ hồ có thể làm đóng băng người đối diện................
Trên tai đeo 1 chiếc khuyên bạc hình
thánh giá, ở giữa có 1 viên ngọc nhỏ, mà dựa vào thân thế và danh tiếng
của người này, thì ko khó để biết đc viên ngọc đó là kim
cương...........
Cả cơ thể tỏa ra 1 luồng khí lạnh.............
Toát lên 1 vẻ đẹp kiêu sa, độc tài, lạnh lẽo, nhưng lại cuốn hút đến mê hoặc lòng người............
Thu lại ánh mắt, và thu lại cả giây phút sa ngã suýt bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kia, Băng Hạ quay sang nam học viên
đeo kính vừa rồi, giọng nói nhỏ nhưng đầy sự thách thức:
_Bây giờ các người muốn thế nào mới chịu bỏ qua đây?
Như chờ đợi câu nói này đã lâu, nam học viên kia nói nhanh, đầy cương quyết:
_Xin lỗi và lau sạch vết b