
này , nàng có thể hay không sẽ bị làm cho hoảng sợ?
“Ách —- hắn muốn ta chăm sóc vết thương của hắn, không được rời đi.” Hoắc Ưng khi nói ra cái mệnh lệnh này, vẻ mặt bí hiểm, làm cho trái tim nàng kinh hoàng.
Chính là chăm sóc miệng vết thương, không phải sao? Vì sao khi hắn nói những lời này, biểu tình kia sẽ làm nàng liên tưởng đến con sói sắp lao về phía con mồi ?
“Phải không?” Phương đại nương trầm ngâm, không như Khanh Khanh, nàng biết được rõ ràng ý tứ của trại chủ. Nàng dừng một lúc lâu, sau mới lại mở miệng. “ Ngươi có sợ trại chủ không?” Nàng hỏi, muốn xác nhận.
Khanh Khanh đầu tiên là gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.
“Trại chủ có chút hung dữ, nhưng là không đáng sợ.” Không biết vì sao, nàng chính là biết, hắn tuy rằng có được cường đại lực lượng, cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.
“Không đáng sợ?” Phương đại nương trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Trại chủ không đáng sợ? Đợi chút, các nàng hiện tại đàm luận là cùng một người sao? Nam nhân tàn nhẫn vô tình, chỉ hơi một chút sẽ trừng mắt rống lên, Sơn Lang có thể làm cho trời đất biến sắc, trong mắt Vấn Nhi, chính là “Có chút hung” ? là tiểu cô nương này trì độn một chút, hay vẫn là trại chủ có “Đãi ngộ khác biệt ”?
“Mấy ngày nay, hắn chẳng lẽ không rống lên với ngươi?” trong trại có không ít nữ nhân, chỉ cần trại chủ rống lên một tiếng, liền sợ tới mức tay chân như nhũn ra, sau nói cái gì cũng không dám tới gần sân sau nơi trại chủ ở.
“Có rống.” Kỳ thật, hắn rống lên với nàng rất nhiều lần, nhiều đến nàng không đếm được. “Nhưng, hắn cũng không ác liệt, chính là thói quen nói chuyện như vậy .”
“Ngươi không sợ?”
“Vì sao phải sợ? Hắn rống lên với ta, phần lớn là xuất phát từ quan tâm.” Hắn gào thét muốn nàng rời xa nguy hiểm, gào thét muốn nàng cẩn thận này cẩn thận kia, trong mỗi câu rít, đều cất giấu sự quan tâm của hắn
Quả nhiên là một con sói! Rít gào là ngôn ngữ quen thuộc nhất của hắn
Phương đại nương ánh mắt trừng lớn hơn nữa, cuối cùng thăm dò phản ứng của nàng. Nha, xem ra, trại chủ thái độ đối với Vấn Nhi , nhưng bất đồng với thái độ đối đãi với những người khác!
“Tốt lắm.” Nàng an tâm, lộ ra tươi cười vừa lòng , trong lòng đã có chủ ý, nói ra mục đích của bản thân, .
Tốt? Tốt cái gì?
Khanh Khanh nháy nháy mắt, có chút không hiểu vì sao, không biết bản thân đã nói gì, lại có thể làm cho đại nương lộ ra tươi cười vui sướng.
Đang khi ở hoang mang, đại nương một đôi tay đã đem nàng đẩy đi ra bên ngoài
“Ngươi trước đi đến phòng giặt quần áo, thay trại chủ đem xiêm y mang trở về, đỡ phải để cho hắn không có xiêm y để mặc sẽ bị lạnh. Tiếp theo, đi đến nơi đại phu đã nói, lĩnh dược đã được sắc tốt mang về hầu hạ trại chủ uống, biết không?” Nàng cẩn thận dặn dò.
“Biết.” Khanh Khanh cúi người đáp lễ, sau đó xoay người rời đi phòng bếp.
Vừa bước được vài bước, Phương đại nương lại mở miệng gọi nàng.
“Vấn Nhi, xiêm y cùng đồ đạc cá nhân của ngươi, đều ở trong phòng Tiểu Thúy sao ?”
“Đúng vậy.” Nàng gật đầu. “Có việc sao?”
Phương đại nương mỉm cười vẫy tay, một mặt tháo tạp dề xuống, đi ra khỏi cửa. “Không có việc gì, không phải việc của ngươi, ngưoi mau đi đi!”
Vì chờ đợi dược được sắc xong, nàng tranh thủ thời gian, còn ở lại chỗ của đại phu, băng bó cho vài thương binh . Mỗi khi nghĩ đến bọn họ là vì đại ca Sở Cuồng mà bị thương, trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu.
Sau nửa canh giờ, nàng mới bưng bát thuốc vừa mới được sắc xong, chầm chậm đi trở về sân sau nơi Hoắc Ưng ở.
Trên đường trải qua rừng cây phong, nàng hơi chút lưu tâm, đi thật cẩn thận, lại không gặp công kích, thậm chí không nhìn thấy thân ảnh tiểu nam hài kia. Hoắc Ưng uy hiếp có tác dụng, nam hài kia cũng không dám nữa tìm nàng gây phiền toái
Vừa đi vào cửa, nàng lập tức nhìn thấy, trên bàn có một bao to quen thuộc.
Bao to đã bị mở ra, Hoắc Ưng đứng ở bên cạnh bàn, cúi đầu xem kỹ, trên bàn tay to dày rộng ngăm đen, cầm một chiếc lược gỗ, đầu ngón tay của hắn, lướt qua cây lược gỗ thô ráp.
A, kia không phải đại nương cấp cho nàng sao?
“Đó là của ta.” Nàng thốt ra.
“Ta biết.” Hắn nâng mi, nhìn nàng một cái, bất động thanh sắc, không để ý đến phẩn ứng của nàng.
Khanh Khanh lại cẩn thận nhìn lên, thế này mới phát hiện, trong bao quần áo, tất cả đều là vật dụng của nàng, có quần áo, đôi hài đại nương cấp cho, cả cây lược gỗ, còn có vài kiện nội y nhỏ mỏng manh bên trong Tiểu Thúy phân cho nàng—-
Nay, kiện nội y nhỏ mỏng manh kia đâu, đang bị Hoắc Ưng nắm ở trong tay.
Oanh!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt bị thiêu hồng, giống bạo đóa yên hoa (*), nàng lập tức đặt bát thuốc xuống, tiến lên phía trước, ra sức giật lại kiện quần áo kia, động tác nhanh chóng cho vào bao, lung tung đông gói tây gói, nhưng những vật ở bên trong như cùng nàng đối nghịch, không ngừng lăn đi ra.