Vấn Lang Quân

Vấn Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323853

Bình chọn: 10.00/10/385 lượt.

hàng, nàng đi tới như là muốn bỏ lại cái mạng nhỏ.

Lúc này, nàng ngay cả khí lực trả lời cũng không có, chỉ có thể suy yếu lắc đầu.

Hoắc Ưng nhướn mi, nhìn nàng gian nan tiêu sái, đi được vài bước, nhất định phải dừng lại thở dốc. Sau một lúc lâu, hắn hướng nàng vươn tay.

“Lại đây.”

“A?” Nàng nháy nháy mắt, đối diện bàn tay to ở phiá trước đang vươn ra kia, nhìn ngốc lăng.

Hắn hít sâu một hơi, tính nhẫn nại có hạn. “ Ta gọi là ngươi lại đây.”

Khanh Khanh thế này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng cầm tay hắn, nhận hiệp trợ.

Hai người tiếp tục hướng trong núi đi đến, giữa núi rừng rất là âm u, chỉ ngẫu nhiên có chút tía nắng của mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống.

Bị hắn nắm tay, đi trong sơn đạo tựa hồ trở nên dễ dàng hơn một chút, nàng cúi đầu, chuyên tâm đếm bước chân, thế này mới phát hiện, hắn còn cố ý thả chậm tốc độ, phối hợp với tốc độ chậm chạp của nàng.

“Chúng ta đang đi đâu?” Nàng hỏi, thanh âm rất nhỏ, sợ kinh phá sự yên tĩnh giữa núi rừng.

“Ôn tuyền.” Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, lại quay đầu đi, tiếp tục đi về phía trước

(*ôn tuyền: suối nước nóng)

Khanh Khanh gật đầu, đi được có chút mỏi.

“Còn bao lâu?”

“Ngay tại đằng trước.” Hoắc Ưng thản nhiên nói, dẫn nàng xuyên qua vài cọc gỗ dựng bạt che trời, lại lướt qua một tòa cự nham. Ở trước mặt hai người, bỗng nhiên xuất hiện một ôn tuyền.

Nước trong ôn tuyền trong suốt thấy đáy, vây xung quanh là những cự thạch, trong ôn tuyền còn lượn lờ sương trắng, u tĩnh mà xinh đẹp, làm người ta cảm thấy thoải mái.

“Đem quần áo thoát.” Hoắc Ưng hạ chỉ thị.

“Sao?” Nàng đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất khả tư nghị.

Cởi quần áo? Người này? Chẳng lẽ hắn lại muốn —- ách —-

Chỉ là tưởng tượng, mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng

“Đem quần áo thoát.” Hắn mày rậm nhíu lại, không kiên nhẫn lặp lại. “ Đi xuống ngâm mình ở trong nước ấm một chút.”

“Không phải ngươi muốn ngâm mình sao?” Khanh Khanh trừng mắt nhìn, tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo, nắm có chút nhanh.

Hắn mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn nàng. “ Ban đêm ôm lấy đến giống như khối băng cũng không phải ta.”

“Nha.” Khanh Khanh xấu hổ cúi đầu, hai má càng hồng, không hiểu cảm thấy có chút áy náy.

Nàng thể chất hư hàn, tay chân luôn lạnh như băng, ban đêm vào thu đông lại thường xuyên đông lạnh, ngủ không được. Sau khi tới phía Nam, ban đêm có hắn làm bạn, thân hình nóng hừng hực cực nóng kia, làm tứ chi của nàng cũng ấm lên, nàng ngủ, ngủ, tổng nhịn không được ôm chặt, chui vào trong lòng hắn .

Ở dưới ánh mắt sắc bén, nàng chậm quá cởi ra áo khoác, nhìn nước trong ôn tuyền.

Sau khi cởi xuống áo khoác, Hoắc Ưng vẫn đứng ở trước mặt nàng, chằm chằm nhìn nàng.

“Ách…… Ngươi…… Cũng nên đi qua một bên……” Khanh Khanh mắc cỡ đỏ mặt hỏi.

Hắn hai tay ôm ngực, không nói một câu, ngược lại nhướng mi

Nhìn biểu tình của hắn, chỉ biết hắn không chịu!

Nàng nhận mệnh thở dài, chỉ có thể bản thân xoay người sang chỗ khác, dùng tốc độ nhanh nhất, cởi xiêm y ra, tiếp theo nhanh chân tiến xuống ôn tuyền.

Mới bước xuống suối nước nóng, nàng liền thoải mái phát ra tiếng thở dài.

Nước suối không nóng lắm, ôn ôn, có cảm giác thập phần thoải mái.

Nàng không dám quay đầu lại, sợ lại nhìn thấy cặp con ngươi đen sâu không lường được kia. Nàng thật cẩn thận, đi lên phía trước đi được càng sâu một ít, sau khi xác định Hoắc Ưng hẳn là xem không rõ ràng lắm, mới dám trở lại.

Mới vừa quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú kia nhưng lại gần trong gang tấc!

“A!” Khanh Khanh sợ tới mức đổ về phía sau, bản năng vươn tay, ôm chặt đầu vai trần trụi của hắn.

“Đứng chắc.” Hắn thản nhiên nói, hai tay sớm nắm ở thắt lưng của nàng

Khanh Khanh mặt đỏ bừng, cuống quít che khuất lỏa ngực, tầm mắt cố định ở trên ngực của hắn, không dám xuống chút nữa xem.

Trời ạ, hắn động tác như thế nào nhanh như vậy? Nàng thậm chí không có nghe thấy thanh âm hắn xuống nước .

“Ta…… Ta nghĩ đến ngươi…… Ngươi không ngâm mình……” Nàng lắp bắp nói.

“Nước rất sâu.”

Hắn đơn giản phun ra ba chữ, giống như cái này đủ để giải thích hết thảy.

Khanh Khanh có chút há hốc mồm, lĩnh ngộ đến hắn xuống nước là vì bảo hộ nàng, tránh cho nàng ở trong nước té ngã, mà không phải yêu cầu hoan ái —-

Hơi nước tràn ngập ở trong không khí, Hoắc Ưng như chim ưng dựa vào cự thạch, hai tay đem nàng vòng vào trong ngực. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng sườn mặt như khắc đá của hắn, thân mình ấm áp, ngực cũng ấm áp.

Rốt cục hiểu được, hắn là lo lắng nàng tay chân lạnh như băng, mới mang riêng nàng tới chỗ này. Tuy rằng miệng hắn cũng không thừa nhận, nhưng nhất cử nhất động của hắn, tất cả đều là xuất phát từ sự quan tâm đối với nàng .

Như vậy, hắn là có một chút để ý đến nàng đi?

“Cám ơn ngươi.


XtGem Forum catalog