
” Khanh Khanh hướng về phía hắn, tựa vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, khóe miệng nộ ra mỉm cười.
Trên khuôn mặt luôn kiên cường, nàng đột nhiên nói lời cảm tạ, hiện lên một tia quẫn bách.
Tuy rằng biểu tình kia biến mất cực nhanh, hắn đảo mắt lại khôi phục lạnh lùng. Nhưng nàng vẫn là cảm thấy, bản thân giống như vừa ăn một khối đường, trong lòng thật ngọt, thật ngọt —-
Khanh Khanh vẫn ngồi ở trong ôn tuyền, ngâm mình đến cả người đỏ lên, rất giống con tôm bị luộc lên, hắn mới cho phép nàng đứng dậy.
Nàng trước mặc vào xiêm y, ở dưới sự chú mục của hắn đỏ bừng mặt, tiếp theo hầu hạ hắn cũng mặc vào quần áo. Hai người ngồi ở cạnh suối nước, ăn cơm mang sẵn theo.
Khanh Khanh cái miệng nhỏ nhắn ăn, thỉnh thoảng giương mắt vụng trộm nhìn Hoắc Ưng.
Hắn vẫn như trước, chuyên chú dùng cơm, không mang theo biểu tình gì, thậm chí không có nhìn nàng liếc mắt một cái. Cũng không biết vì sao, nàng nghĩ, nàng là có thể như vậy nhìn hắn ăn cơm, cho dù nhìn cả đời, cũng không chán ghét.
Không làm rõ được vì sao, chính là ngực tràn đầy đầy ấm áp, có loại cảm giác kỳ dị không hiểu nổi. Kia không phải vì ôn tuyền, mà là vì hắn.
Vì sao đâu?
Nàng đau khổ suy tư, lại nghĩ không ra đáp án. Cảm giác này rất xa lạ, nàng lúc trước chưa từng cảm thụ qua.
Thời gian ở giữa dòng trầm mặc, sau khi dùng hoàn cơm, nàng thu thập bát đũa, lại kinh dị phát hiện, hắn ăn hết đồ ăn, ngay cả canh cũng không dư thừa. Liền ngay cả đầu bếp nữ không cẩn thận cho thêm cà rốt vào canh, cũng đều bị hắn ăn một chút không còn dư thừa.
Khanh Khanh đang cầm bát canh, kinh ngạc ngẩng đầu.
Nam nhân này —- nhìn như không thay đổi, trên thực tế, lại là có chút cải biến.
“Xuống núi.” Hắn đơn giản nói, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
Chính là, lúc này, thời điểm xuống núi, hắn chủ động cầm tay nàng.
Khanh Khanh trong lòng run lên, lại lần nữa nhìn về phía hắn. Lúc này đây, nàng không thể thu hồi tầm mắt, chỉ có thể si ngốc nhìn hắn.
Nháy mắt kia, hết thảy đều trở nên rõ ràng.
Nàng thương hắn.
“Ta gọi là Hoắc Kình.”
“Di?”
Nghe được âm thanh nói chuyện, Khanh Khanh dừng lại động tác quét rác, đột nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đệ đệ của Hoắc Ưng, vẻ mặt cứng ngắc đứng ở bên cạnh cửa.
“Năm nay mười tuổi.” Hắn lại mở miệng.
Khanh Khanh trừng lớn mắt, lập tức phản ứng ngạc nhiên.
“A?”
“Ngươi lần trước hỏi.” Hắn nhíu mày bổ sung, thần sắc không kiên nhẫn cực kỳ giống Hoắc Ưng.
Nàng tỉnh ngộ lại, lộ ra mỉm cười “Xin chào’
Hắn nhếch môi, do dự một lúc lâu sau, mới có chút không được tự nhiên trả lời “Xin chào”
“Ngươi tới tìm đại ca của ngươi sao? Hắn vừa vặn đã xuất môn, nhưng ta có thể —-” Nàng thân thiện nói.
“Mới không phải!” Hoắc Kình phản ứng kịch liệt, đánh gãy lời nói của nàng, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại .
Khanh Khanh rút lui vài bước, tay nhỏ bé vỗ về ngực. Lần này, nàng rốt cục xác định, tuy rằng thân là anh em ruột thịt, nhưng tiểu nam hài này rõ ràng đối với Hoắc Ưng không có hảo cảm.
“Thật có lỗi.” Thấy nàng bị mình dọa cho sợ hãi , Hoắc Kình biết đã phản ứng hơi thái quá, không khỏi buồn bực cúi đầu, trừng mắt nhìn giày.
“Không có quan hệ.” Khanh Khanh một lần nữa lộ ra mỉm cười. “Như vậy, ngươi tới làm cái gì?”
“Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Hắn là đến nói lời cảm tạ.
Khanh Khanh nghe vậy cười. “Kia không có gì, đừng để ở trong lòng”
“Còn có……” Hắn nhìn về phía sau núi liếc mắt một cái, mới lại mở miệng. “ Nương nói, ta hẳn là phải cùng ngươi giải thích.”
“Giải thích?” Nàng trừng lớn mắt nhìn.
Hắn một lần nữa cúi đầu, hai tay đan vào nhau, áy náy ngập ngừng.
“Cái kia, ân —- ta không nên lấy quả cây lịch quăng ngươi —- thực xin lỗi —-” Hắn thanh âm thực ngập ngừng
Khanh Khanh chậm rãi nở nụ cười tươi, đi đến trước mặt hắn, vỗ nhẹ lên đầu của hắn. “Không quan hệ, dù sao kia cũng không đau đớn lắm.” Nàng đúng là đang nói dối, không đành lòng nhìn tiểu nam hài tự trách bản thân.
“ Biết không? Ngay từ đầu, ta còn tưởng con sóc ở trò đùa dai đâu!”
Hoắc Kình nhếch miệng cười, sau khi phát hiện bản thân cười thành tiếng, lại lập tức thu lại nụ cười, hắn trừng lớn ánh mắt nhìn Khanh Khanh, sau một lúc lâu cúi đầu lo lắng, mới lại ngẩng đầu.
“Nương ta muốn cám ơn ngươi —-” Nói chỉ nói một nửa, liền ngừng lại.
Khanh Khanh đoán còn có câu dưới, vì thế chờ, cũng không mở miệng thúc giục.
Trong chốc lát sau, như là hạ quyết tâm, hắn cắn chặt răng, đem một hơi nói xong. “ Người làm một bàn đồ ăn muốn mời ngươi đến ăn cơm.”
“Ở nơi các ngươi ở?” Khanh Khanh kinh ngạc nháy hai tròng mắt.
Đứa nhỏ này chủ động đến thân cận nàng, cúi đầu nói lời cảm tạ, đã muốn làm cho nàng đủ kinh ngạc. Nàng căn bản không thể tưởng được, hắn còn có thể mở miệng, mời nàng đi đến phía sau núi .