XtGem Forum catalog
Vết Sẹo Định Mệnh

Vết Sẹo Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322591

Bình chọn: 8.00/10/259 lượt.

Việt Nam,
Jimmy không đến tiễn. Hôm đó, Sun đến gặp Jimmy hỏi thì cậu ấy chỉ im lặng. Ánh
mắt cậu rất khác, khác với vẻ thân thiện thường ngày. Chính xác hơn ánh mắt ấy
đã trở nên như thế từ khi cậu biết nó về Việt Nam là vì một thằng con trai… Sun
gặng hỏi và biết được rằng Jimmy đã thích nó từ rất lâu. Điều đó làm Sun hụt hẫng,
Sun cảm thấy nhói lòng! Quá đột ngột nên Sun không thể chấp nhận được sự thật
vì thế cô đã quyết định về Việt Nam cùng con bạn. Sun muốn quên đi mọi thứ…

Và đến Việt Nam, Sun đã cảm nắng trước nụ cười dịu dàng của
Min. Từ Min toát ra một nét hiền dịu, khiến người khác cảm thấy ấm áp…

Hôm qua sau khi Jun rủ cả đám đến đây, nó phải lên phòng
giáo vụ chỉnh sửa một số điều trong hồ sơ thì Sun rủ Min cùng ra canteen uống
nước. Hai đứa ngồi vào bàn, Min đứng dậy đi lấy nước uống cho cả hai và vô tình
làm rơi ví. Sun nhặt lên và ngạc nhiên khi thấy tấm hình của nó trong ví Min.
Trong hình nó cười rất tươi, luôn là vậy, nụ cười nó luôn làm người khác thoải
mái nhưng lúc này lại khiến Sun phải suy nghĩ. Thấy Min quay lại Sun vội đặt
cái ví lên bàn…

- Cậu làm rơi ví này
*mĩm cười*

- Cảm ơn nhé!

Min đặt ly cam ép lên chổ Sun, cô uống một ngụm rồi khẽ nói…

- Min này. Cậu thấy
Shin là một người thế nào?

- Hm?! – Min hơi ngạc
nhiên trước câu hỏi của nó nhưng vẫn dịu dàng đáp – Shin đúng là một người tốt,
một người bạn khiến ta cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh… Tớ rất quý cậu ấy. Mà
sao cậu lại hỏi vậy?

- À không! – Sun đáp
bằng vẻ hơi lúng túng – Tại nó mới chuyển đến nên không biết có cư xử tốt với mọi
người không thôi?

- Cậu ấy tốt lắm…
Nhưng mà lúc nào cũng biết có Ken thôi.

Sun thấy vẻ mặt Min có vẻ không vui khi nhắc đến Ken…

- Cậu ghen tị sao?

- Thì cũng có chút –
Min cười đáp…

- Mà này… cậu thấy tớ
là một người thế nào? – Sun ấp úng.

- Cậu cũng tuyệt với
như Shin vậy – Min mĩm cười đáp – Thật ra…

- Sao? *khẩn trương*

- Tớ rất thích có em
gái… Nếu cậu không ngại thì…

Sun bỗng im bật trước câu trả lời của Min, trên mặt Sun tỏ vẻ
hơi thất vọng vì câu trả lời không như ý muốn. Chợt điện thoại Sun reo lên, sau
khi nghe điện thoại cô đứng dậy nói…

- Tớ có tí việc, tớ
đi trước nhé!

Sun vẫy tay rồi bước ra khỏi canteen, nét mặt vẫn còn đọng lại
nổi buồn và thất vọng…*

Rồi Sun bật ngồi dậy…

- Mình sao thế này?!
Sao mình lại cư xử như vậy… Shin nó đâu làm gì nên tội với mình. Chẳng phải nó
vẫn luôn giúp đỡ mình, vậy mà… – Sun tự cốc vào đầu mình một cái, lau nước mắt
rồi ngồi bật dậy tiến về phía cửa.

Nó ngồi nói chuyện với Ken hồi lâu rồi cả hai trở về phòng
vì bên ngoài quá nhiều muỗi. Ken bước vào phòng, nó thì tiến đến định mở cửa
thì…

RẦM…!!!




Vì lúc nó đang định mở cửa thì cũng đúng lúc Sun đẩy cửa ra…
Nhưng Sun đẩy không được nhẹ nên cánh cửa đập vào đầu nó một cái đau đớn làm nó
ngã lăn quay ra sàn khiến cho nó không biết trời trăng gì còn Sun thì hoảng hốt…

- Shin… Mày có sao
không?

Sun vội ngồi xuống đỡ nó dậy. Nó bắt đầu lấy lại bình tĩnh,
nó bắt đầu mở mắt nhìn con bạn…

- Không sao… *lắc lắc
đầu*

- Xin lỗi mày nghe,
khi không tao lại cư xử với mày vậy…

- Hâm quá đi! Thôi
vào ngủ đi sáng còn về sớm đó…

Đúng là lúc nào nụ cười của nó làm Sun thấy nhẹ nhõm và an
tâm rất nhiều. Sun đỡ nó đứng dậy rồi dìu vào phòng…

Lúc này, Jun đứng ở bếp đã chứng kiến hết mọi chuyện còn Ken
đứng ở trong phòng hé cửa ra nhìn, cả hai chỉ biết lắc đầu cười…

______________________________

Hôm sau, sau khi ăn sáng và dọn dẹp xong cả đám trở về trường…

Đến trường, mọi người trở về phòng mình nhưng nó thì tiễn
con bạn về nhà thầy hiệu trưởng nên về sau. Trên đường trở về ký túc nó thấy
Ken và Jun đang đứng nói chuyện với vẻ mặt khá khó chịu. Nó đứng lại và xem hai
người đang nói chuyện gì…

- Em chẳng muốn về đó
đâu…

- Nhưng hôm đó em
cũng hơi quá lời với bố đấy.

- Đúng là em đã quá lời.
Nhưng anh cũng thấy đó, ông ta lúc nào cũng chuyên quyền, thích sắp đặt cho người
khác.

- Nhưng em không thể
không về được…

- Anh thích thì cứ về,
em không về đâu.

Nói rồi Ken bước đi, nó vội núp vào bụi cây vì sợ Ken bắt gặp.
Ken đi mất thì nó mới đứng dậy nhìn về phía Jun, anh đang tiến về phía xe với vẻ
mặt bất lực rồi phóng xe đi mất. Nó đứng đó thắc mắc không biết chuyện gì đang
xảy ra một lát thì cũng trở về ký túc.

________________________________________

Lát sau nó xuống canteen để ăn trưa. Hôm nay Min bận giúp thầy
chủ nhiệm làm việc gì đó còn Ken thì không thấy đâu nên nó đành đi ăn một mình.
Vừa bước ra khỏi ký túc, nó bất ngờ khi thấy một chiếc xe sang trọng dừng lại
trước mặt nó. Một người đàn ông cao lớn bước ra trước và mở cửa để một đàn ông
đứng tuổi đang ngồi trong xe bước ra. Ở người đàn ông toát lên vẻ sang trọng và
thoáng có nét giống