
ai đó mà nó thường gặp. Ai nhỉ? Quen lắm… Nhưng mọi suy
nghĩ của nó bỗng bị cắt đứt khi người đàn ông dần tiến về phía nó…
- Cậu có phải là Shin
không? – Người đàn ông nói với giọng khá trầm.
Nó khá bất ngờ, cộng thêm cảm giác hơi run sợ khi đứng trước
người đàn ông sang trọng ấy…
- Vâng…
- Tôi có thể nói chuyện
với cậu một chút được không?
Nó ngạc nhiên trước lời đề nghị của ông, sau vài giây suy
nghĩ nó khẽ gật đầu. Người đàn ông khẽ mĩm cười rồi bước vào xe, nó cũng bước
lên xe ngồi. Và chiếc xe bắt đầu lăn bánh…
__________________________________________
Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng sang trọng, bước vào mà nó
há hốc mồm trước sự tráng lệ của nhà hàng. Nó cũng đã từng cùng với gia đình đến
các nhà hàng khi còn ở Mỹ, nhưng từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên nó vào một
nhà hàng sang trọng đến vậy, nó mang một nét gì đó khiến người khác cảm thấy rất
thích…
Nó và người đàn ông cùng ngồi xuống một cái bàn ở ngay trung
tâm của nhà hàng. Cái bàn này nhìn khác so với các bàn khác vì nó dành riêng
cho khách VIP.
Sau vài câu hỏi và đáp nó đứng bật dậy ngạc nhiên…
- Thì ra bác là bố của
Ken?
- Ừm! Cháu có vẻ bất
ngờ nhỉ?! *cười*
Nó cảm thấy xấu hổ trước hành động của mình, nó ngồi xuống rồi
gãi gãi đầu…
- Cháu xin lỗi. Cháu
vô ý quá…
- Không sao! – Ông nở
một nụ cười hiền hậu – Mà ta nghe nói cháu thân với Ken lắm phải không?
- Dạ… Cũng thân ạ!
Cháu mới chuyển đến nên được Ken giúp đỡ rất nhiều ạ.
- Hm?! – Ông ngạc
nhiên trước câu trả lời của nó – Thế thì lạ thật đấy!
- Dạ?!
- Kể từ khi ấy, thằng
nhóc không chơi với ai cả nói huống chỉ là giúp đỡ bạn mới chuyển đến…
- “Khi ấy” ạ?!
Ông mĩm cười với vẻ mặt thoáng buồn và…
- Vì thế mà Ken giận
bác luôn ư? – Nó ngạc nhiên trước câu chuyện mà ông vừa kể cho nó.
- Ừm. Cũng từ lúc đó
nó trở nên lạnh lùng… Tính tình nó thay đổi hoàn toàn, không thân thiết với bất
cứ ai và còn đánh nhau nữa chứ… *thở dài*
- Thật ra lúc đầu con
thấy Ken đáng ghét lắm, nhưng cậu ấy không phải vậy. Cậu ấy thực sự rất tốt bụng…
- Tất cả cũng tại bác
mà ra…
- Bác đừng nói vậy!
Bác cũng đâu muốn chuyện này xảy ra, chắc chắn Ken sẽ sớm hiểu cho bác.
- Ta cũng mong là vậy.
– Ông cố gắng gượng cười – Xin lỗi cháu! Đáng nhẽ hôm nay ta muốn mời cháu ra
đây để dùng bữa mà lại kể chuyện buồn này cho cháu…
- Không sao đâu bác
*cười*
- Mà thứ bảy tuần này
cháu rãnh không?
- Dạ?! Có chuyện gì vậy
ạ?
- À không. Hôm ấy là
sinh nhật ta, ta muốn mời cháu đến dự. À cháu nhớ dẫn thêm bạn đến nhé!
- Nhưng… cháu sợ…
- Không nhưng nhị gì
cả… Nhất định cháu phải đến đó.
Nó đành gật đầu trước thái độ quá nhiệt tình của ông.
________________________________________
Sau khi dùng bữa, nó được đưa về tận trường. Chào tạm biệt
ông rồi nó bước vào trường. Vừa đi mà nó vừa nghĩ…
Thì ra Ken đã gặp chuyện như vậy. Chắc cậu ấy sốc lắm! Cảm
giác này mình cũng từng trải quá. Thực sự nó rất đau đớn. Nhưng tại sao cậu ấy
lại không nhớ mình cơ chứ?! Có chuyện gì đã xảy ra sao? Không! Nhất định… nhất
định mình phải giúp cậu ấy trở lại chính mình và nhớ ra…
Đang vẫn vơ suy nghĩ
thì nó giật mình khi có bàn tay đặt lên vai nó…
- Này!
Nó giật mình quay lại thì thấy Ken đang đứng trước mặt nó.
Nó càng bất ngờ hơn vì… nhắc tào tháo là có tào tháo liền.
- Gì mà ngơ ngơ ngáo
ngáo, đi mà không nhìn đường gì hết? – Ken cũng ngạc nhiên trước thái độ kỳ lạ
của nó – Hay đang suy nghĩ chuyện bậy bạ gì đó *cười gian*…
- Làm gì có chứ! – Nó
nói nhưng vẫn không giấu được sự bối rối – “Mình có nên nói cho Ken chuyện hôm
nay mình đã gặp daddy cậu ấy không ta?”
- Mà đi đâu từ lúc về
đến giờ vậy?
- À không… Đi hóng
gió thôi. “Tốt nhất là không nên nói vào lúc này.”
- Đi với ai thế?
- Một mình thôi.
- Không rũ ai cả! –
Ken tỏ vẻ hờn dỗi trước câu trả lời của nó.
- Tại tớ thấy cậu mệt
nên… *khẩn trương… bối rối*
- Làm gì mà khẩn
trương vậy! Đùa với cậu thôi. *cười*
- Tưởng cậu giận
mình…
- Bộ tớ “nhỏ mọn” lắm
hả?!
- Không! Tớ không có
ý đó mà. – Nó quơ quơ tay minh bạch.
Trước thái độ lúng
túng của nó, Ken vẫn chưa chịu buông tha, Ken nhìn nó bằng ánh mắt dò xét…
- Vậy là ý gì?
- Là “mỏ nhọn” đó.
Nó nói rồi bỏ chạy với tốc độ ánh sáng về phía ký túc bỏ lại
Ken với gương mặt vô cùng ngạc nhiên. Cứ tưởng trêu được nó ai dè lại bị nó
trêu lại, Ken nhanh chóng lấy lại tinh thần và bắt đầu đuổi theo nó…
- Đứng lại mau…
______________________________________
Hôm nay, trời thì xanh, gió thì mát, chim thì líu lo trên
cành, ánh nắng thì len lỏi qua từng tán lá khiến cho mọi người cảm thấy thoải
mái. Nhưng đối với nó thì không vì nó còn luyến